Chỉ là một nụ hôn rất nhẹ, rất khẽ mà thôi, nhưng Nghê Liệt vẫn cảm nhận được cả người y run lên bần bật, cứ như hít thở không thông.

Trong lòng Nghê Liệt thương xót, chỉ hận không thể vò nát y trong lồng ngực mình.

Ngoài trời tiếng gió lồng lộng, nhưng sau đài lại là một thế giới riêng hoàn toàn yên tĩnh, một lúc lâu sau, hai đôi môi đang âu yếm cận kề nhau mới tách ra.

Lý Nguyên Mẫn nhắm chặt hai mắt, đôi gò má nhuộm hồng, ngay cả thính tai y cũng đỏ chót.

Nghê Liệt đã lâu không chạm vào y, nhưng chỉ đành thở gấp, ghì siết y vào lòng.

"Mọi sự trong kinh đã được sắp xếp thỏa đáng, chắc chắn sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm, yên tâm đi."

Lý Nguyên Mẫn vẫn không chịu mở mắt, chỉ gật đầu.

Nghê Liệt thấy y như vậy thì cười khẽ, cúi đầu dòm y một cái, "Đứa ngốc này, nhắm mắt lại làm gì, xấu hổ à?"

Lý Nguyên Mẫn mím môi không đáp, Nghê Liệt bật cười.

"Kiều kiều ngoan, nhớ mau mau khỏe lại." Hắn kề sát vào tai y, thấp giọng trêu đùa: "Lần sau gặp lại, để ông đây đưa cưng lên giường, trị cho hết cái tật thẹn thùng này của cưng mới được."

Đoạn liếm vành tai y, rồi há miệng ngậm, dùng răn nhấn nhá một chút.

Lý Nguyên Mẫn co người lại, ôm chặt eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn.

Nghê Liệt dịu dàng vỗ lưng y, trái tim chưa bao giờ cảm thấy no đầy như thế.

***

Đã đến canh giờ xuất phát.

Đội ngũ của Quảng An Vương lên đường, Nghê Liệt cưỡi ngựa, đứng tại chỗ cũ mà ngóng trông theo, bỗng thấy có một người đang giục ngựa đi ngược chiều với đoàn xe, chạy thẳng về phía hắn.

Hắn hơi nheo mắt lại, mau chóng nhận ra đó là Nghê Anh.

Chỉ trong phút chốc, Nghê Anh dừng ngựa trước mặt hắn, khuôn mặt nàng đỏ bừng, không biết là do gió thổi hay là vì gì khác, nàng nhìn Nghê Liệt, mím môi, đoạn cầm ra một đôi bao đầu gối.

"Khí hậu Ngân Châu rất lạnh, anh cầm đi."

Nghê Anh dúi chúng vào lồng ngực Nghê Liệt rồi hấp tấp quay đầu đi.

Nghê Liệt gọi nàng lại, hắng giọng, bước về phía nàng, thấy nàng hôm nay chững chạc hiên ngang, trong lòng hắn lấy làm vui mừng, rất muốn vươn tay vuốt ve mái tóc nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng nghiêm đó, nhẹ nhàng nói: "Vào kinh rồi phải thật cẩn thận."

Nghê Anh gật đầu.

Hai anh em đối diện nhau, lại chẳng biết nói gì thêm, cuối cùng Nghê Anh cắn môi, ngẩng đầu, "Em sẽ thay a huynh bảo vệ điện hạ thật tốt."

Nghê Liệt sững sờ, khóe môi chợt hiện lên ý cười như có như không, hắn rũ mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng đáp một tiếng "Được."

Đã rất lâu rồi Nghê Anh không thấy anh trai mình cười như vậy. Nàng nhìn anh cười mà trong lòng đau xót, sợ mình không kìm được mà rơi lệ, bèn xoay người lên ngựa, vẫy tay với hắn, "A huynh, em đi."

Nghê Liệt ừ một tiếng.

Nghê Anh lại giục ngựa đi thêm vài bước, ngoái đầu nhìn hắn một lần nữa, rồi mới hạ quyết tâm, nàng quay đầu quát một tiếng, đạp mạnh bàn đạp, con ngựa phóng băng băng về phía đoàn xe, chỉ để lại sau lưng một trận bụi mù.

Nghê Liệt đứng im một lúc lâu, không rõ đang suy tư gì, mãi đến khi bóng đoàn người khuất dần nơi chân trời, hắn mới xoay người lên ngựa trở về đại doanh.

Nơi phía xa xa, cuồng phong đột nhiên nổi lên cuốn theo những bụi cát vàng, đoàn xe đi trong cõi hồng trần ấy, nom mà thê lương.

Xe ngựa loạng chòa loạng choạng, Lý Nguyên Mẫn ngồi bên trong, đầu tựa vào cửa sổ xe, y ngồi được một lúc thì lại thở dài, cúi đầu, hai tay bưng kín mặt, nước mắt chảy tràn xuống cằm, rồi rỏ xuống.

Một cảm giác phức tạp, xen lẫn hổ thẹn và tự oán như muốn nhấn chìm y.

Bởi vì y biết rõ, trong một khoảnh khắc nào đấy, y đã định buông xuôi —— Y thậm chí còn từng nghĩ cứ mặc cho số phận, cứ dựa dẫm vào người đàn ông kia, đắm mình trong ảo ảnh dịu dàng mà hắn mang lại, giả vờ như thể A Liệt của y vẫn còn đó, y không cần phải tranh đấu, chỉ cần mơ màng sống hết một đời như vậy.

Hóa ra, tận sâu trong xương cốt của y vẫn in hằn cái bóng của con rối năm nào, y đớn hèn, mềm yếu đến nỗi nhẫn tâm từ bỏ cả A Liệt.

Nhưng y không nỡ, làm sao y lại đang tâm...!

Trên thế gian này, chỉ còn một mình y còn nhớ đến A Liệt của tuổi mười tám, nếu ngay cả y cũng quên mất hắn, như vậy A Liệt thân thương của y cũng sẽ vĩnh viễn biến mất trên đời.

Lý Nguyên Mẫn đau đớn đến tan nát cõi lòng, y cầm ra khối ngọc đầu hổ, kề bên miệng, lại cắn môi, nhắm nghiền hai mắt lại.

"A Liệt... Chờ ta..."

Đôi tay y siết chặt mảnh ngọc trơn bóng ấy, siết đến nỗi khớp xương trắng bệch, nước mắt rơi trên khối ngọc, óng ánh như những hạt châu.

***

Ngày mồng Mười tháng Hai, đoàn người của Quảng An Vương lặng lẽ đến kinh thành.

Khác với những phiên vương khác, nhóm nghi vệ của Quảng An Vương không được ai ra đánh tiếng tiếp đón; những phiên vương khác đều có phủ đệ được ngự ban ở kinh thành, đây vốn là quy chế dành cho phiên vương, nhưng không biết là do Phủ Nội Vụ sơ sẩy, hay là Minh Đức đế yêu cầu, mà ở kinh thành này, Lý Nguyên Mẫn cũng không có phủ đệ để dừng chân.

Nhưng cũng may, Lý Nguyên Mẫn đã sắp xếp từ trước, sớm sai người vào kinh bao đứt một khách sạn có quy mô tương đối rộng để làm chỗ nghỉ chân tạm thời.

Đêm đó, y gọi lão Tiền đến hỏi han: "Một tháng nữa, bụng của bản vương... sẽ to lên ư?"

Lão Tiền đáp: "Điện hạ an tâm, thai nhi đến tầm ba tháng, tuy là bụng sẽ phồng lên một chút, nhưng không rõ ràng. Vả lại, bây giờ thời tiết vẫn còn lạnh, người ta ăn mặc nhiều lớp áo là chuyện thường, nếu không chú ý kỹ thì không ai biết được."

Lý Nguyên Mẫn an tâm, bèn viết hai tấm thiếp thỉnh an gửi lần lượt vào cung vua và cho Phủ Thái tử.

Dĩ nhiên, y chẳng mặn mà gì việc chầu chực gặp gỡ hai kẻ này, nhưng nay đã nhập kinh, nếu không làm cho ra dáng một chút, e rằng có kẻ bắt lấy nhược điểm rồi đặt điều gièm pha.

Tình hình trong kinh bây giờ, bề ngoài trông thì trời yên biển lặng, nhưng đằng sau đó là gió giật mưa vùi, tranh đấu liên miên. Tuy nhìn thoáng qua, có vẻ như Thái tử Lý Nguyên Càn đã khống chế được thế cuộc, nhưng Trấn Bắc Hầu phủ cũng chẳng phải hạng hiền lành. Đương lúc sóng ngầm dữ dội, y lại càng phải cẩn thận, không được phép đi sai bước nhầm.

Thiếp thỉnh an đã gửi hai ngày rồi nhưng vẫn không thấy hồi âm, Lý Nguyên Mẫn hay tin thì thở phào nhẹ nhõm. Nếu trong cung không hồi âm, chứng tỏ Minh Đức đế thật sự không muốn gặp lại đứa con trai là y. Lão đã bệnh hấp hối rồi, thánh chỉ kia có lẽ là Phủ Nội Vụ thay mặt Thái tử triệu tập phiên vương các nơi vào kinh theo lệ thường, để tránh cho đương lúc chuyển giao quyền lực, phiên vương sinh loạn mà thôi.

Ngay cả Lý Nguyên Càn cũng phớt lờ thiếp thỉnh an của y, hẳn là do trong mắt gã vẫn luộn khinh thường vị Tam điện hạ này, cho rằng kẻ như y làm gì có tư cách gọi gã hai tiếng 'Hoàng huynh'. Nếu không, gã đã không dung túng Nghê Liệt 'nhúng chàm' y.

Lý Nguyên Mẫn xoa trán, trong lòng cười nhạt, nhưng cũng an tâm hơn.

Y ở khách sạn được hai ngày, liền nhận được ý chỉ của Phủ Nội Vụ, nội dung đại khái rằng từ ngày mai tất cả mọi phiên vương đã nhập kinh đều phải vào cung, đến Thiên đài tham gia lễ tế thiên cầu phúc do Thái tử chủ trì.

Dựa theo lời dặn dò của Lý Nguyên Mẫn, Nghê Anh chọn cho y một bộ lễ phục phiên vương mộc mạc nhất, đặc biệt chọn số đo hơi rộng, khi y khoác lên người tạo cảm giác thùng thình lụng thụng, làm cho khổ người của y trông lại càng thêm gầy yếu.

Đương lúc chuẩn bị, một tên công công có bộ lông mày cong như lá liễu tiến vào, đó là tên nội thị hôm qua vừa tuyên chỉ. Nó khom người chào, nhưng thần thái lại rất bề trên, trách rằng: "Tam điện hạ chuẩn bị mau lên, nghi thức tế thiên sẽ bắt đầu vào giờ Thìn. Người tới muộn quá lại mất công nô tài bị phạt thì khổ."

Lý Nguyên Mẫn bèn cười làm lành, đáp: "Bản vương đã xong, bây giờ đi ngay, không để công công chịu thiệt đâu."

Y chậm rãi lại gần, móc một túi bạc từ trong tay áo đưa cho tay nội thị, "Nhờ công công dẫn đường giúp cho."

Nội thị cầm bạc, ước chừng cân nặng trên tay, lấy làm vừa lòng, cười tít mắt tít mũi, ngôn từ cử chỉ cũng khách sáo hơn nhiều: "Thì chúng nô tài còn đang đứng chờ người dưới lầu chứ đâu."

"Được." Lý Nguyên Mẫn đích thân tiễn nó ra cửa.

Nghê Anh đã cải trang thành một cận vệ, nàng thấy Lý Nguyên Mẫn tay bắt mặt mừng với hạng người ấy thì vô cùng xót xa.

Lý Nguyên Mẫn đóng cửa, quay đầu lại, y hiểu rõ tính Nghê Anh, tuy ngoài mặt nàng vẫn ra vẻ điềm nhiên, nhưng trong lòng hẳn đang bất bình khổ sở lắm, bèn cười an ủi: "Không sao đâu, ta làm dáng vậy thôi."

Nghê Anh lặng lẽ choàng thêm áo ngoài cho y, Lý Nguyên Mẫn vỗ về tay nàng, trịnh trọng nói: "A Anh, em phải nhớ kỹ, trong kinh thành này, chúng ta không thể đắc tội với bất kỳ kẻ nào, có biết chưa?"

Trong chốn hoàng cung, ngay cả một tay nội thị tầm thường đều có thể ngáng chân xúc phạm y, từ khi còn nhỏ y đã hiểu rõ điều này.

Nghê Anh cắn răng, nhỏ giọng thưa vâng.

Y cười nhẹ, giấu hai tay vào trong tay áo: "Được rồi, đi thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play