Tiếng trống canh giờ Tý vang lên, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Nghê Anh khóc mệt rồi, cuối cùng nằm nhoài trong ngực y mà thiếp đi.
Lý Nguyên Mẫn rũ mi, cứ im lặng mà vỗ về an ủi nàng, mãi đến khi Nghê Anh an giấc mới sai người mang khăn mặt nóng tới, rồi tự tay cầm khăn lau đi vệt nước mắt còn sót lại trên má cho nàng, sau đó để vú già đưa nàng về phòng ngủ. Nhìn bình rượu trống trơn trên bàn, y lại thở dài một hơi, bảo tôi tớ vào dọn dẹp.
Ngồi trong phòng hồi lâu, lại cũng không yên lòng về Nghê Anh, bèn khoác áo khoác sang phòng nghỉ của nàng, hỏi thăm vú già một lúc, thấy nàng đã ngủ say sưa mới an tâm.
Dằn vặt cả một đêm, nên khi nằm xuống, Lý Nguyên Mẫn có chút mất ngủ, trong đầu khi thì tính toán những việc cần làm sau khi vào kinh, lúc lại nghĩ tìm cách giải tỏa khúc mắc trong lòng A Anh.
Đêm khuya yên tĩnh, lại tựa như cánh cửa đánh thức bao niềm tư lự, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng y.
Một tiếng quạ kêu vang, kèm theo đó là tiếng hai vật nặng nề liên tiếp ngã xuống, Lý Nguyên Mẫn chợt cảnh giác, thò tay chộp lấy dao găm dưới gối.
Tiếng bước chân xăm xăm truyền đến, Lý Nguyên Mẫn chau mày, hỏi, "A Anh đấy ư?"
Y rút dao găm, nhưng còn chưa kịp xuống giường, một bóng đen cao lớn đã thoắt cái chui vào màn, vồ vập nhanh nhẹn như hổ báo.
Lý Nguyên Mẫn chỉ cảm thấy một mùi rượu nồng nặc xông vào khoang mũi mình, trong lòng sợ hãi, nhưng đang định kêu lên thì một bàn tay thô ráp che kín khuôn miệng y.
Một giọng nói trầm khàn vang lên: "Đừng kêu!"
Lý Nguyên Mẫn thở dốc, nhưng không giãy giụa nữa, một lúc sau, bàn tay thô dày ấy mới rời đi.
Dưới ánh trăng, đôi mắt sắc bén của người nọ thấm đẫm men say, hô hấp dồn dập, hắn vươn người lại gần, kề sát vào gò má y mà ngửi một cái, nơi cổ họng vang lên tiếng hừ hừ vô cùng thỏa mãn, lại cúi đầu, ghé vào trên cổ y mà tiếp tục hít ngửi.
Lý Nguyên Mẫn thật chẳng còn hơi sức mà ngăn hắn lại: "Ngươi say rồi."
Người đàn ông cũng không chịu dừng lại, cứ ngửi ngửi hít hà mãi, hành vi không khác gì loài chó.
Đáy mắt Lý Nguyên Mẫn lóe lên tia tàn độc, đoạn nhấc dao găm kề ngay yết hầu hắn.
Nhưng người đàn ông hoàn toàn không để ý đến cảm giác nhoi nhói ở cổ, hắn ghì chặt gáy y, đẩy y ngã vào trên giường, lại cởi đai lưng, kề sát vào da thịt y mà hít lấy hít để, dường như không biết đau là gì.
Thật là càn quấy.
Lưỡi dao sắc bén cứa rách da thịt màu lúa mạch, một giọt máu rơi vào trên áo lót của Lý Nguyên Mẫn, nở ra một đóa hoa đỏ thắm.
Lý Nguyên Mẫn nhắm hai mắt lại, vô lực thả lỏng tay, dao găm rơi ra, trong khoảnh khắc con dao sắp rơi vào trên ngực y, Nghê Liệt run cổ tay, dao găm tức thì bắn ra ngoài, rồi rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang bén nhọn.
Kế đó, chát một tiếng, một cái tát quất mạnh lên mặt hắn.
Con ma men trên người y bị đánh lệch cả mặt, nhưng chỉ cười hì hì rồi lại dúi đầu tới, chóp mũi hắn cọ cọ bờ môi y.
"Ngươi không nỡ." Hắn mơn trớn làn môi, lưu luyến than rằng: "Ngươi quả nhiên không nỡ."
Hắn đương nhiên biết rõ sự mềm lòng này là dành cho ai, nhưng hắn chẳng quan tâm, trong cơn say túy lúy, hắn càng muốn lẫn lộn vàng thau, cứ nằng nặc ôm chầm lấy y, cắn cắn vành tai của y rồi thì thào: "Ngươi quả nhiên không nỡ thương tổn ta..."
Hắn ghì lại cẳng tay người nọ, mùi rượu nồng nặc phả trên cổ y, người đàn ông cứ thế áp sát người dưới thân, để cho mùi hương mà hắn ngày đêm thương nhớ bao trùm chính mình.
Những căng thẳng buồn bực suốt mấy ngày nay tan đi, chỉ còn lại làn nước ấm áp mềm mại tràn đầy khắp mình mẩy. Trong nháy mắt, Nghê Liệt chìm vào mộng đẹp yên lành.
Hết thảy quy về tĩnh lặng, trăng dòm qua khe cửa, ánh sáng bàng bạc rơi trên mặt đất.
Đôi mắt Lý Nguyên Mẫn u tối tựa hồ sâu, y nhìn chằm chằm lên trần giường, không sao chợp mắt được.
***
Sao Hôm vừa tắt không lâu, chân trời bừng lên màu trắng bạc.
Dịch sứ quán dần trở nên náo nhiệt, ngựa xe ra ra vào vào, vừa đông vui vừa tất bật.
Nghê Liệt được một giấc ngon lành, vừa mở mắt ra đã đối diện với một đôi con mắt to tròn khác. Trong chớp mắt nhìn nhau, đôi mắt kia lập tức quay đi. Nghê Liệt thấy vậy, trong lòng không vui, bèn hùng hổ ghì chặt vòng eo của đối phương, không cho y đứng dậy. Lý Nguyên Mẫn muốn trốn tránh, nhưng y không nhúc nhích được.
Y nhắm mắt lại: "A Anh sắp sửa vào đây, ngươi định để em ấy thương tâm ư?"
Nghê Liệt cười khẽ: "Chuyện này phải hỏi ngươi chứ."
Lồng ngực Lý Nguyên Mẫn liên tục phập phồng.
Nghê Liệt nghiêng thân chồm dậy, vuốt ve vầng trán, rồi hất đi những lọn tóc đen lòa xòa trên mặt y, để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.
"Lý Nguyên Mẫn, ngươi là kẻ thông minh, ngươi hẳn phải biết ta có tâm tư gì với ngươi."
Nghe được lời nói trắng trợn như vậy, Lý Nguyên Mẫn chỉ có thể cười nhạt. Tâm tư ư? Y đương nhiên hiểu được tâm tư của hắn, cái bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống kia, y đã gặp qua rất nhiều lần. Chỉ mới có hai tháng ngắn ngủi, sao y có thể khiến vị Xích Hổ Vương tàn nhẫn quỷ quyệt này yêu mình dễ dàng như vậy được, chẳng qua là ham mê sắc đẹp của y mà thôi.
Giống như trong kiếp trước, Tư Mã Dục rõ ràng yêu tha thiết cô gái họ Lâm kia, nhưng sau khi y trưởng thành, lại cũng bắt đầu có tâm tư khác với y.
Mỗi lần nghĩ đến đây, y lại vô thức mà căm ghét mình, cũng như oán hận cái bộ phận dị dạng xui xẻo kia —— Dù sâu trong thâm tâm, y biết rõ rằng đây không phải là lỗi của mình.
Suốt hai kiếp người, chỉ khi đứng trước mặt người thanh niên mười tám tuổi kia, y mới cảm thấy hạnh phúc, trân trọng, biết ơn thân thể của mình. Chỉ khi trước mặt hắn, y mới tạm quên đi những ánh mắt dơ bẩn, sỗ sàng, ve vãn từng khiến y căm ghét, khuất nhục.
Nhưng lời nói như vậy lại thốt ra từ khuôn mặt quen thuộc vẫn làm đôi mắt y thoáng rung động: "Thế thì sao?"
Y liếc mắt, hỏi hắn: "Nếu cha con nhà Tư Mã muốn nâng đỡ ta, thì ngươi định làm thế nào?"
Đôi mắt Nghê Liệt vẫn bình thản, không chút gợn sóng, hồi lâu mới đáp: "Ngươi thông minh như vậy, cớ sao không nghĩ đến việc lợi dụng ta?"
Lý Nguyên Mẫn sững sờ, bèn đẩy hắn ra, đi xuống giường, chạy đến bên giá, rồi lấy áo choàng khoác lên người. Nghê Liệt nhìn y một lúc, sau đó tới sau lưng y rồi choàng tay ôm y vào lòng, hắn cảm giác được trong khoảnh khắc ấy, thân thể người trong ngực cứng đờ, nhưng hắn vẫn làm như không biết.
"Đừng sợ."
Giọng nói Nghê Liệt vô thức mềm mại đi hẳn, "Chuyện kiếp trước sẽ không xảy ra nữa."
Lý Nguyên Mẫn rũ mắt, không đáp, ánh mắt rơi vào đôi tay đang quấn quýt bên hông mình.
Y thắt áo ngoài rồi chậm rãi xoay người lại.
"Lời ngươi nói lần trước... là thật ư?"
Người trước mặt cúi đầu muốn hôn y, nhưng Lý Nguyên Mẫn nghiêng mặt đi, làm cho cái hôn nóng bỏng ấy rơi vào trên vành tai trắng tuyết. Lý Nguyên Mẫn muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị ghì thật chặt.
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp kia chui vào tai y.
"Làm cho ta nhớ lại."
Vành tai bị người ta cắn nhẹ, hơi thở nặng nề nóng bỏng phả vào mặt y, "Ngươi hãy tìm mọi cách làm cho ta nhớ lại."
Lý Nguyên Mẫn muốn tránh né, nhưng Nghê Liệt bất chấp, hắn lần mò được đôi môi y, ép y ngẩng đầu lên.
"Đừng..."
Có lẽ là do giọng nói mềm mại bất đắc dĩ này khiến cho trái tim Nghê Liệt vô thức mềm nhũn, hắn chỉ mân mê đôi môi thơm mềm kia một lát, sau đó buông Lý Nguyên Mẫn ra, rồi lại ôm y vào lòng.
"Ta chờ ngươi."
Lý Nguyên Mẫn cắn môi, đáy mắt sâu thẳm, đôi tay siết chặt, sau đó cũng hạ quyết tâm, choàng tay ôm lấy vòng eo mạnh mẽ rắn chắc của đối phương.
Nghê Liệt sững lại, sau đó bật cười sang sảng, trong lòng vô cùng vui sướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT