Một tiếng động sắc bén vang lên, đao rời khỏi vỏ. Tùng Trúc chợt cảm thấy cổ mình mát lạnh, lưỡi đao lạnh như băng kia đã nằm ngang trước mặt nó.

Nghê Anh nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi dám vu khống anh trai ta!"

Cổ tay nàng run lên, lưỡi đao lại càng áp sát vào yết hầu nó.

Việc đã đến nước này, Tùng Trúc cũng bất chấp tất cả, nói, "Tiểu thư, cô cứ lấy mạng này của Tùng Trúc đi thôi. Chỉ mong Tổng chưởng đại nhân điều tra cho ra nhẽ. Nếu thật sự là hiểu lầm thì tôi chết cũng an tâm!"

Dứt lời, cả người nó run rẩy, hai mắt nhắm tịt, như là chấp nhận số phận.

Cánh tay Nghê Anh cũng run run, những lời nói của con người nhút nhát thành thật này đã làm nàng chấn động. Đôi mắt nàng lấp lóe, dao động, tràn đầy khổ sở.

Chu Đại Võ nhíu mày, khuôn mặt của hắn càng thêm u ám, hắn suy đi tính lại một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, nắm chặt hai tay, nói: "Được! Chúng ta nhất định phải đến Phủ Tham lĩnh tìm kiếm một chuyến!"

Hắn vừa nói xong, trái tim Tùng Trúc mới chợt nhẹ nhõm, nó gào khóc quá chừng, khiến ai nấy nghe được đều cảm thấy xót xa.

Đương lúc Tùng Trúc vẫn còn nức nở, giọng nói mệt mỏi của Nghê Anh vang lên: "Tìm ư? Làm sao tìm?"

Viền mắt nàng đỏ hoe, nhưng vẫn nhìn Chu Đại Võ một cách bình tĩnh: "Phủ Tham lĩnh của a huynh, sao có thể cho phép chúng ta tự tiện vào lục lọi tìm kiếm, còn nếu dùng vũ lực... Chu đại ca, ngài thấy chúng ta có khả năng không?"

Chu Đại Võ nghẹn lại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thần sắc nghiêm túc như vậy trên khuôn mặt vốn ngây thơ hoạt bát của người thiếu nữ này. Hắn âm thầm than thở, lời của nàng cũng nhắc nhở hắn, rằng so với Phủ Tham lĩnh như mặt trời ban trưa lúc này, một kẻ Tổng chưởng phủ binh như hắn yếu thế biết bao.

Huống chi, hắn còn phải đối mặt với một người đàn ông thiên phú dị bẩm, trăm trận trăm thắng.

Nghê Anh cố dằn xuống những hỗn loạn trong lòng, thu đao lại rồi kiên định nói: "Để em đi, người trong phủ của a huynh sẽ không đề phòng em."

Tùng Trúc vừa nghe vậy, thì còn chưa kịp lau nước mắt đã cuống quít đứng lên: "Không được!"

Nó hết nhìn Nghê Anh lại quay sang nhìn Chu Đại Võ, sắc mặt lo lắng, miệng cứ ngập ngừng, nói không nên lời, chỉ biết hoảng loạn xua tay.

Nghê Anh biết Tùng Trúc nghĩ gì. Trong mắt người ngoài, nàng là em gái ruột thịt của a huynh, nên đương nhiên sẽ thiên vị hắn. Nàng đang định mỉa mai lại vài câu, nhưng trong lòng lại chợt thảng thốt —— Nàng tin chắc anh trai mình sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng nếu anh ấy làm thật...

Nghê Anh không dám nghĩ tiếp nữa, nàng chỉ cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung, suýt nữa làm rơi thanh đao trên tay.

Cuối cùng, Chu Đại Võ đập mạnh xuống bàn: "Được, A Anh, em đi đi!"

Hắn lại lấy một cái ống nhỏ bằng trúc từ trong ngực ra, đưa cho nàng: "Sáng sớm ngày mai, khi Nghê Tham lĩnh mang binh rời phủ, ta thì sẽ dẫn phủ binh ẩn nấp xung quanh chờ lệnh. Nếu em có gặp bất trắc, thì rút cái pháo khói này báo tin... Cho dù đó là Phủ Tham lĩnh đi nữa, chúng ta cũng phải đánh trận này, vì điện hạ!"

Từng lời từng chữ Chu Đại Võ nói ra đều nặng nề nghiêm khắc, khiến cả người Nghê Anh khẽ run rẩy, nàng giơ tay nhận lấy pháo khói này.

Tối hôm đó, rất nhiều người đều không được an giấc.

Nghê Anh thức trắng cả đêm, ngơ ngác nhìn lên trần giường.

Sao Hôm vừa hạ xuống, nơi chân trời bừng lên một vầng sáng nhạt, một con ngựa chạy như bay trên phố, hướng về phía Phủ Tham lĩnh.

Trong cơn gió lạnh cắt lên mặt, lý trí của Nghê Anh càng rõ ràng hơn. Nàng nhớ lại rất nhiều chi tiết nhỏ, chẳng hạn như anh trai thường lấy lý do nàng lớn rồi, không cho nàng đến phòng ngủ của mình nữa, chẳng hạn như điện hạ ca ca vốn dĩ luôn nghiêm cấm nàng ngủ đêm bên ngoài, lại dễ dàng truyền tin cho phép nàng ở lại quân doanh... Khi đó nàng có lấy làm lạ, nhưng cũng chẳng để tâm nhiều, nhưng nay những điểm khả nghi ấy lại như nấm mọc sau mưa, liên tục xuất hiện trong óc. Nàng thét lớn một tiếng, thúc mạnh vào bụng ngựa, vừa muốn nhanh chóng điều tra rõ mọi sự, rồi lại vừa không dám nghĩ đến kết quả cuối cùng.

"Giá!"

Móng ngựa đạp mạnh lên vũng nước đọng trên nền đường lát đá xanh, làm bọt nước bắn tung tóe trong chốc lát, nhưng rồi lại từ từ trở về với tĩnh lặng.

Ban sáng, vú già bưng nước nóng bước vào phòng. Gã đàn ông cao lớn trên giường vừa mới tỉnh ngủ, đang chống tay ngắm nghía con người trong ngọc trắng ngà bên cạnh, thỉnh thoảng còn cúi xuống ngửi một chút. Hắn thấy vú già tiến vào thì mới đứng dậy, lại thấy bà ta đang chuẩn bị lau người cho người kia, trong lòng hơi động, bèn mở miệng nói: "Để ta làm."

Sau đó nhận lấy khăn nóng, vụng về lau chùi cho y, lại vắt khăn khô, rồi tiếp tục lau nữa. Thấy người trước mặt vẫn chau mày mê man, tròng mắt hắn u ám, hắn cứ nhìn người ta một lúc lâu rồi mới đứng lên, lớn tiếng dặn dò: "Hôm nay phải lưu ý cẩn thận, nếu y còn phát sốt, phải mau chóng đến quân doanh báo tin."

"Vâng!" Vú già đáp lời.

Nghê Liệt lại quay đầu nhìn y, đoạn cúi người, cầm lấy cánh tay còn để bên ngoài của y giấu vào đệm chăn, sau đó mới khoác áo ngoài vội vàng rời đi.

Vú già thấy chủ nhân như vậy thì không dám lơ là, quan sát, chăm sóc người trên giường càng thêm cẩn thận.

"Mang cháo thuốc vào, nếu điện hạ tỉnh rồi thì cũng nên dùng một chút." Vú già nhỏ giọng nói với người còn lại.

Người kia đáp một tiếng rồi rón rén ra ngoài.

Thế nhưng vú già đứng trước giường chờ một lúc lâu vẫn không thấy ai đi vào, bà ta nhíu mày, lại thấy người trên giường vẫn còn ngủ yên, bèn mở cửa ngách ra xem sao.

Vừa ra đến nơi thì thấy một bà vú khác đã ngã trên mặt đất, bất tỉnh từ lâu, trong lòng bà ta giật thót, cảnh giác quay đầu lại, nhưng đã không còn kịp rồi. Bà chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen nhào tới, trên trán chợt đau nhức, rồi bật ngửa người ra đằng sau, té xỉu trên mặt đất.

Nghê Anh thở hồng hộc, thu chuôi đao lại, sau đó xoay người nhìn cái ngách vừa đột ngột xuất hiện trên tường. Trái tim nàng đập thình thịch, bèn nuốt khan một cái rồi dợm bước vào trong.

Nàng mới đi được một đoạn ngắn thì sau lưng chợt vang lên tiếng động, cửa đã khép chặt lại.

Bà vú già vốn đang nằm mê man trên đất đột nhiên đứng dậy, thở hổn hển, vịn tay vào giá sách mà sợ hãi không thôi. Vừa rồi không phải là bà ta không đủ sức chống cự, mà do thấy người nọ là em gái ruột của chủ nhân nên mới không dám mạnh tay. Bây giờ nàng ấy đã bị nhốt trong phòng kín, trước khi nàng ta kịp tìm ra cách mở cửa thì nhất định phải nhanh chóng báo cho chủ nhân.

Giờ khắc này, Nghê Anh đã chẳng còn thời gian mà xem xét cánh cửa vừa đóng chặt, nàng cắn răng, phăm phăm tiến về phía trước.

Đến khi vào đến nơi, nhìn thấy con người đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng, Nghê Anh chảy cả nước mắt.

Nàng lập tức nhào vào trước giường, lấy hai tay xoa xoa gương mặt nhợt nhạt kia.

"Điện hạ ca ca..."

Điện hạ ca ca vốn luôn dịu dàng như ngọc, mặt mày như tranh của nàng, sao lại trở nên không còn sức sống như vậy, tựa như một cây ngọc lan héo tàn giữa trời đông, chỉ còn thoi thóp trong gió lạnh.

Con người ảm đạm héo hon trên giường từ từ mở mắt, y vừa nhìn thấy người trước mặt thì hãy còn tưởng đâu mình vẫn đang mơ, mới yếu ớt thều thào, "A Anh..."

Đáy mắt y chợt ánh lên tia sáng, lại run rẩy kêu lên: "A Anh của ta..."

Nghê Anh gần như tan vỡ, chỉ biết rơi lệ đầy mặt, nàng nhìn y, thảng thốt thì thào: "Tại sao lại như vậy... Tại sao lại như vậy..."

Nàng đã hoàn toàn gục ngã, chỉ biết gục đầu trước mặt điện hạ ca ca của nàng mà khóc lóc.

Lý Nguyên Mẫn mờ mịt luống cuống, y vuốt ve khuôn mặt ướt nhẹp của nàng, trong lòng đau đớn không thôi. Y biết người thiếu nữ đang sợ hãi, bèn gắng gượng ngồi dậy, ôm nàng vào lòng.

"Đừng sợ... A Anh đừng sợ..."

Nghê Anh cảm nhận được hương thơm quen thuộc quanh quẩn bên người nàng, lập tức vùi đầu vào lòng y khóc lớn. Nàng ôm eo Lý Nguyên Mẫn, muốn trốn vào trong lồng ngực thơm tho ấm áp của y, để có thể thỏa thích mà phát tiết; nhưng khi nàng vừa luồn tay vào thì bất chợt chạm đến một mảng da thịt mịn màng ấm áp.

Nàng ngẩn người, vội vàng kéo ra đệm chăn trắng tinh trên người y, phát hiện ra cả người Lý Nguyên Mẫn không một mảnh vải che thân. Nghê Anh sững sờ, ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc vòng nơi cổ chân y, trong lòng đau nhói —— Điện hạ ca ca cao quý như thiên thần trong lòng nàng, lại bị người ta giam cầm ở nơi đây, tựa như một con chim sẻ bị nhốt trong chiếc lồng son khổng lồ.

Nàng há miệng, nhưng không khóc được nữa.

Khóe mắt Lý Nguyên Mẫn đỏ bừng, y hít một hơi sâu. Y đã mất mặt xấu hổ đến nỗi chẳng còn tôn nghiêm ngay trước mặt cô bé mà y tự tay nuôi lớn. Y co chân lại, cất giọng khàn khàn: "A Anh, em đừng nhìn nữa."

Nghê Anh sực tỉnh, cả người run rẩy. Nàng thấy Lý Nguyên Mẫn nhắm chặt mắt đầy khổ sở thì vội cởi áo khoác rồi choàng lên người y, vừa quệt nước mắt, vừa để y tựa vào ngực mình. Đây là lần đầu tiên nàng đối đãi với một người khác dịu dàng đến vậy. Nghê Anh cẩn thận sửa sang lại áo khoác, đoạn nói: "Điện hạ, người đừng sợ. Để A Anh đưa người ra ngoài."

Nàng lại rút một con dao găm sắc bén từ trong ủng, cắn răng chặt đứt xích sắt ở cổ chân y. Một tiếng vang giòn giã vang lên, sợi xích đứt đoạn, chỉ còn lại hai chiếc vòng màu vàng nổi bật trên cổ chân trắng ngần như tuyết.

Nàng nâng Lý Nguyên Mẫn dậy, muốn dìu y đứng lên, nhưng Lý Nguyên Mẫn chỉ có thể tựa vào vai nàng, yếu ớt thở hổn hển: "A Anh... Ta... Ta không đứng lên được..."

"Để em cõng người."

Nghê Anh đau đớn không chịu nổi. Tuy nàng mới mười bốn tuổi, nhưng vốn có huyết thống Nghê gia, cho nên ở tuổi này đã có sức lực tương đương với một người thanh niên trưởng thành. Nàng kéo tay Lý Nguyên Mẫn, để y khoát tay lên cổ mình, rồi cõng y ra ngoài.

Nàng cố gắng khom người thật thấp, để điện hạ ca ca nằm trên lưng nàng được thoải mái một chút.

Nhưng vừa đi tới cửa, thì lối ra đã bị cửa đá chặn mất. Nghê Anh lấy một tay sục sạo khắp nơi, nhưng không cách nào tìm được công tắc. Trong lòng nàng nóng nảy như có lửa thiêu, không ngừng sờ soạng lung tung, nhưng chẳng biết đâu mà lần.

Người trên lưng thở phì phò, nói: "A Anh... Em đẩy thứ này xem sao."

Nghê Anh nhìn theo phương hướng mà y chỉ, phát hiện chỗ đó có một chiếc đế đèn lớn bằng đá. Nàng định thần nhìn lại thì nhận ra dưới đáy chiếc đế này có vết mài. Nếu không nhờ điện hạ ca ca quan sát tỉ mỉ thì nàng nhất định không phát hiện ra được, tâm trạng nàng đau xót, lại giơ chân đẩy nó một cái.

Bên tai chợt vang lên tiếng chuyển động, cánh cửa bằng đá mở ra.

Nghê Anh mừng rỡ, vòng tay ra đằng sau kéo áo khoác lên che kín người Lý Nguyên Mẫn, sau đó nắm chặt tay, nhẹ nhàng nói:

"Ca ca, em đưa người về nhà."

Nghê Anh cẩn thận cõng y chạy ra bên ngoài.

Ánh nắng sớm mai chiếu vào phòng, rải đầy trên mặt đất, Nghê Anh nhanh chóng phát hiện ra có điều không ổn, chỉ có một vú già còn nằm trên đất.

Trái tim nàng đập bình bịch, lập tức bước nhanh hơn.

Nhưng nàng còn chưa kịp bước vào viện, tiếng bước chân rầm rập từ ngoài đã truyền vào tai, vài chục cận vệ cao to vạm vỡ vây chặt lấy đại viện.

Cửa ngoài tối sầm lại, một bóng người cao lớn cường tráng nện bước mà vào.

Khuôn mặt người vừa đến rất lạnh nhạt, ánh mắt u ám, khí thế quanh thân hắn vô cùng mạnh mẽ, khiến lòng người bàng hoàng.

Khoảng sân ngày đông đã lạnh nay lại càng thêm lạnh lẽo.

Người kia chính là Nghê Liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play