Lễ nghi long trọng, cờ quạt rợp trời nối đuôi nhau ra khỏi phủ, dân chúng bên đường chưa từng thấy nghi thức hoàng gia nào có quy mô đồ sộ như thế, nên ai nấy đều tò mò, dồn dập dừng chân quan sát.

Trong lúc náo nhiệt, Lý Nguyên Mẫn vẫn đứng ở bậc cửa, nhìn đoàn người dần dần đi xa, y hơi rũ mắt, gió lạnh ngày đông phả vào mặt y, thổi tung lên những vòng tóc rối, dáng dấp cử chỉ muôn phần cao quý thanh lịch, đâu còn có vẻ hấp tấp sợ sệt như ban nãy.

Nghê Anh đứng bên cạnh y, gương mặt nàng không còn nét sinh động rực rỡ như lúc thường, mà như có điều tư lự.

Một lát sau, Lý Nguyên Mẫn mới dời mắt, thấy Nghê Anh như vậy thì trong lòng nao nao, bèn mỉm cười: "Mệt mỏi cả ngày rồi, em về nghỉ đi."

Khóe mắt Nghê Anh đỏ hoe.

Lý Nguyên Mẫn thở dài, vừa cột lại dây áo choàng cho nàng, vừa an ủi: "Nào có gì đâu, ta chỉ giả vờ giả vịt một chút thôi."

Giả vờ giả vịt? Đâu chỉ là giả vờ giả vịt.

Nghê Anh đã quen với phong thái thanh quý xuất trần của y, đây là lần đầu tiên nàng thấy y phải khom lưng uốn gối, hèn mọn đến vậy, lại thấy 'khách quý' đến từ kinh thành cư xử như thể ấy là chuyện hiển nhiên, cứ thế, Nghê Anh lập tức đoán được tình cảnh của y lúc còn ở trong cung... Đây đâu phải chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.

Trước, nàng cũng nghe phong thanh là hồi nhỏ Điện hạ ca ca sống ở trong cung không được tốt lắm, nhưng nàng không nghĩ nhiều. Dù sao, trước lúc tám tuổi, nàng cũng từng sống ở Giáo Phường Tư, khi ấy bị đối xử rất tệ, nhưng cũng không thể ngăn nàng hoàn toàn vứt bỏ quá khứ mà tận hưởng cuộc sống tốt đẹp bây giờ. Mãi đến ngày hôm nay, nàng mới chợt hiểu rằng, Điện hạ ca ca không giống nàng, y chưa bao giờ có thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma từ dĩ vãng. Đất Lĩnh Nam này chỉ là một cảng tránh gió tạm thời, nơi y chắt chiu mấy phần an bình tạm bợ mà thôi.

Từ trên xuống dưới Quảng An Vương phủ, tổng cộng hơn một nghìn miệng ăn, tuy cuộc sống không thể gọi là phú quý, nhưng được cái thoải mái yên lành, nhưng cứ nghĩ đến, những no ấm có được ngày hôm nay là trách nhiệm đang đè nặng lên bờ vai gầy guộc của người nọ, Nghê Anh cảm thấy rất đau lòng —— Điện hạ ca ca nhìn qua thong dong bình thản là thế, nhưng ít ai biết được, sau lưng y đang gánh vác quá nhiều khổ cực như vậy.

Trưởng thành, có khi chỉ là chuyện trong một chớp mắt.

Tuy là rất thổn thức, nhưng Nghê Anh không nỡ để y phát hiện ra tâm tình mình lúc này, bèn nhanh chóng gạt đi vẻ buồn rầu ban nãy, sau đó cười thật tươi mà rằng: "Điện hạ ca ca giả vờ giống quá, suýt nữa gạt được em rồi đấy."

Lý Nguyên Mẫn cũng cười, vừa định xoa đầu nàng như thường lệ, nhưng lại sực nhớ ra, thiếu nữ trước mặt y đã mười bốn tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa.

Y đành ho nhẹ một tiếng, hạ tay xuống rồi dịu dàng nói: "Mới sớm hôm đã dậy lo công chuyện, cũng chưa thấy em bỏ gì vào bụng, ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị cho em một chén bánh đậu hũ hạnh nhân, đi ăn rồi nghỉ ngơi đi."

"Điện hạ cùng ăn với em có được không?" Nghê Anh dằn xuống những đau đáu trong lòng, làm nũng với y.

Tuy rằng không đói bụng, nhưng Lý Nguyên Mẫn thương nàng từ nhỏ, nghe nàng vòi vĩnh thế thì gật đầu: "Được."

Nghê Anh vui vẻ chạy ra sau viện chuẩn bị.

Khi bóng lưng người thiếu nữ biến mất ở khúc quanh, thần sắc Lý Nguyên Mẫn mới hiện lên sự lo âu nhàn nhạt.

Những ngày cuối năm này thật sự không yên bình.

Ban đầu, khi nghe tin Tiết Tái Hưng chết trong tay đồng đảng hải tặc, phản ứng đầu tiên của y là kinh ngạc, xen lẫn chút mừng thầm khi vừa thoát khỏi miệng cọp, nhưng sau đó, y càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng.

Đường đường là quan Tổng đốc thuộc hàng nhất phẩm, trong tay có mấy chục vạn tinh binh của Đại doanh Giang Bắc, nhưng lại bị một đám giặc cỏ râu ria giết hại, ấy là do Tiết Tái Hưng quá xui xẻo, hay là do có bàn tay ai đó giở trò?

Bây giờ, ngay cả Đại hoàng tử cũng xuôi Nam, không biết là có ý đồ như thế nào. Nhớ đến hàng chữ tràn đầy sát cơ trong thư của gã, Lý Nguyên Mẫn chỉ đành phải nhân cơ hội mà giả vờ ngây ngốc trước mặt gã, nhưng không biết gã có tin hay không. Đồng thời, y cũng rất lo lắng cho Nghê Liệt, không biết liệu hắn có bị liên lụy gì chăng.

Nhớ đến khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia, y lại thở dài lần nữa. Đã nhiều ngày trôi qua, nhưng A Liệt vẫn chưa hồi âm. Bởi vì cớ sự này, nên Lý Nguyên Mẫn cũng không tiện gửi thư đến Đại doanh Giang Bắc nữa. Mười ngày nữa là đến Giao thừa, không biết người kia có trở về kịp lúc. Y đè nén những sầu lo trong lòng, đưa tay vuốt ve miếng ngọc bội hình đầu hổ trong ngực, trái tim lại càng thêm mong nhớ.

***

Doanh địa Tây Lĩnh.

Mấy ngày nay của Nghê Liệt vẫn trôi qua khá là bình thản, những quy tắc trong doanh mấy năm gần đây bị hắn thay đổi rất nhiều, để giúp bản thân thích ứng với hoàn cảnh càng nhanh càng tốt.

Nhờ có vị quân sư đắc lực là Tào Cương giúp đỡ, Nghê Liệt mau chóng khôi phục lại trạng thái bình thường trong mắt mọi người —— Đương nhiên, đóng vai 'chính mình' thì có khó gì, tuy rằng vận mệnh hai đời có nhiều thay đổi, nhưng về bản chất, thì tính tình của hai người cũng không khác nhau là mấy. Chỉ là do trải nghiệm bất đồng, mà Nghê Liệt của hiện tại có phần lão luyện quyết đoán, thậm chí tàn nhẫn hơn so với linh hồn mười tám tuổi kia, đồng thời phong thái, cử chỉ cũng như mang theo một loại uy thế vô hình.

Chúng binh tướng Lĩnh Nam đâu có biết rằng chủ soái nhà bọn họ đã thay hồn đổi tim từ lâu, chỉ biết rằng phong cách của Tham lĩnh đại nhân càng ngày sát phạt, nên những lúc đối diện với hắn thì càng thêm nơm nớp cẩn thận.

Những ngày này, Đại doanh Giang Bắc quả thật vô cùng náo động, không chỉ phải nghênh đón một đám quan lại từ kinh thành đến, mà Tham lĩnh của cả ba nhánh quân đều bị gọi đi thẩm vấn, điều tra hết chỗ này đến chỗ khác, ai nấy thần hồn nát thần tính, người người chung một sắc nghiêm trang.

Nghê Liệt cũng bị gọi đi hỏi han, nhưng lúc xảy ra chuyện, quân Lĩnh Nam vẫn còn ở khu doanh trại cũ để dọn dẹp, thu gom, cho nên việc Tổng đốc bị hại, xe tù gặp nạn không thể quy trách nhiệm lên đầu bọn họ.

Đối mặt với những kẻ bại tướng hàng thần trong kiếp trước, Nghê Liệt cực kỳ bình tĩnh; mặc cho Tả Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện có vênh váo hoạch họe đến mấy, cũng không phát hiện ra điều gì đáng ngờ, đành phải thả hắn đi.

Cứ theo đà như vậy, việc Tiết Tái Hưng gặp nạn rồi bị giết đã không còn điểm nào đáng nghi vấn, thậm chí, người ta còn tra ra được là trong đợt diệt phỉ vừa rồi, chi phí quân sự của Phủ Tổng đốc có vấn đề, nhưng còn chưa kịp tìm hiểu ngọn ngành, Đại hoàng tử Lý Nguyên Càn đã ngự giá đến Doanh địa Tây Lĩnh.

Lý Nguyên Càn đã đến đây, thì Đô Sát Viện đương nhiên phải biết vuốt mặt nể mũi, thành ra tất cả kết quả điều tra đều được trình cho gã xem xét. Những tưởng rằng vụ đại án này phải bị điều tra khá lâu, nhưng dưới sự can thiệp của Lý Nguyên Càn, việc này lại sớm có kết luận —— Tất cả là tại đồng đảng dư nghiệt của hải tặc gây nên. Cuối cùng, Tham lĩnh Điền Tây là Ngụy Duyên vì xảy ra sai phạm, dẫn đến sự việc cướp tù, nên bị tước chức vị chủ soái, quan hàm bị giảm xuống ba bậc. Ngoài ra, Lý Nguyên Càn còn chọn ra mười vạn tinh binh từ trong ba nhánh quân rồi tự mình dẫn dắt, xuất binh thanh trừ đồng đảng hải tặc, nhằm an ủi vong linh Tiết đại tổng đốc trên trời, còn riêng việc chi tiêu trong quân trướng có vấn đề thì cứ sống chết mặc bay.

Thế là vụ án về cái chết của Tiết Tái Hưng đã được giải quyết xong xuôi.

Bây giờ, người ta lại quan tâm đến một chuyện khác, cái ghế Tổng đốc ba tỉnh Lưỡng Giang giờ đã bỏ trống rồi, không biết người tiếp theo tiếp quản gần một phần ba binh lực Bắc An này sẽ là ai.

Nhưng Lý Nguyên Càn không hề tỏ rõ thái độ, vẫn gác việc ấy sang một bên, chỉ ra lệnh cho Phó Đô đốc tạm thời chấp chưởng sự vụ của Phủ Tổng đốc, đồng thời thu hồi quyền lực chưởng quản ba quân. Kể từ đó, quyền binh của Phủ Tổng đốc bị thu hẹp đi nhiều, các nhánh quân Lĩnh Nam, Điền Tây, Lưỡng Quảng không còn quy về Phủ Tổng đốc nữa.

Theo dự định ban đầu, tập trận sẽ kéo dài hai tháng, nhưng vướng phải trận phong ba này mà không đầy mười ngày đã kết thúc.

Chỉ còn vài hôm nữa là đến Giao thừa, quân Lĩnh Nam đã sớm nhổ trại về quê.

Càng đến gần Lĩnh Nam, sắc mặt Tào Cương lại càng nghiêm túc.

Nghê Liệt sao có thể không biết y đang lo lắng điều gì, chỉ cười nhạo mà rằng: "Yên tâm đi, ta thì sẽ cẩn thận đóng vai một đứa gia nô."

Đại trượng phu co được giãn được, bây giờ hắn không còn kẻ thiên hạ chí tôn của kiếp trước, trước khi nắm giữ đầy đủ binh quyền, hắn sẽ không khinh suất tìm đường chết.

Tào Cương miễn cưỡng cười.

Nhưng đến khi đoàn người về đến Lĩnh Nam, lại nhận được tin từ Quảng An Vương rằng, dưới sự bảo vệ của một đội phủ binh, y đã lên đường đến Doanh địa Tây Lĩnh để đưa tiễn Đại hoàng tử xuất binh diệt phỉ. Hai đoàn người chỉ xuất phát cách nhau có đúng một ngày.

Tào Cương hay tin thì thở phào nhẹ nhõm.

Nghê Liệt thì vẫn bình chân như vại, như thường lệ mà suất lĩnh đại quân hạ trại lập doanh.

Là chủ soái của quân phòng Lĩnh Nam, việc đương nhiên, Nghê Liệt cũng có phủ đệ của riêng mình, nhưng trước nay hắn vẫn bỏ hoang chỗ ấy, thành ra bây giờ chỉ còn nước tạm thời ở lại Quảng An Vương phủ, hơn nữa, A Anh cũng đang ở đó.

Chờ đến khi đại quân đã ổn định xong, cũng bàn giao công việc rõ ràng, Nghê Liệt bèn dẫn Tào Cương và mấy người tùy tùng khác mau chóng trở về Quảng Anh Vương phủ.

Vương phủ đơn giản mà to lớn, tọa lạc sừng sững tại trên một con phố rộng, toàn bộ phủ binh đều đứng ra xếp hàng nghênh đón.

Nghê Liệt ghìm dây cương, ánh mắt hướng về một phía, một người thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát đang đứng tại nơi đó, gió bâng quơ thổi qua, nàng khẽ nháy mắt, sau đó nhoẻn cười thật tươi, giơ tay vẫy thật mạnh.

"A huynh!"

Nghê Liệt không động đậy, đứng như trời trồng ở đó mà ngắm nhìn người thiếu nữ kia.

Ai nấy đều không rõ vì sao, đành phải đứng lại sau lưng chủ soái, không dám tiến lên.

Nghê Anh thấy thế, bèn vội vàng chạy tới, trông nàng vui vẻ như một con hồ điệp ngày xuân, nàng vừa nhận lấy bội đao từ tay hắn vừa hỏi: "A huynh, sao còn đứng ở chỗ này?"

Trong màu nắng ấm dìu dịu, cả người Nghê Anh như thể được bao phủ bởi muôn vàn tia sáng mặt trời, Nghê Liệt nhìn nàng, trái tim đang kích động dần hòa hoãn lại, hóa thành sự dịu dàng trước nay chưa từng có, cổ họng hắn nghèn nghẹn, nhẹ giọng nói: "A Anh, a huynh... rất lâu rồi không được gặp em."

Nghê Anh nghe vậy thì có phần bồi hồi xúc động, bèn nhoẻn cười thật tươi với hắn.

Từ lúc Nghê Liệt trở về sau đợt tập trận, Nghê Anh cảm thấy, một cách cực kỳ rõ ràng, rằng ông anh trai của mình bỗng dưng hiền lành đi hẳn, tuy rằng người khác thì lại càng sợ ổng hơn.

Điều làm cho nàng ngạc nhiên nhất là, anh trai chiều chuộng nàng đến một mức độ khó bề tin nổi. Thậm chí, khi nàng oán giận rằng mình không được tự do như cánh đàn ông, hắn không nói hai lời, đã cho phép nàng cải trang thành con trai, sau đó đích thân dẫn nàng vào quân doanh rèn luyện.

Hai ngày nay, cho dù Nghê Liệt đi đến chỗ nào thì đều dẫn theo Nghê Anh. Tuy thái độ của hắn vẫn lạnh lùng khó gần như trước, nhưng Nghê Anh có thể nhận ra, nơi đáy mắt hắn là niềm yêu thương cưng chiều vô hạn.

Nếu không phải mặt mũi vẫn như cũ, có khi Nghê Anh còn tưởng đâu rằng người trước mặt là Điện hạ ca ca cải trang cũng không chừng.

Quá tốt.

Nhìn người thanh niên cao lớn đang đứng bên sườn đồi, trong lòng Nghê Anh cứ xuýt xoa mãi, sau đó cao giọng hô một tiếng 'a huynh' rồi thúc mạnh vào bụng ngựa, chạy về phía hắn.

***

Đêm lạnh như nước, Nghê Liệt nhắm mắt chìm vào chiêm bao.

Chợt có tiếng bước chân se sẽ truyền đến, hắn lập tức cảnh giác, tỉnh dậy.

Ánh vàng mông lung, rơi nhòe trên mặt đất.

Trong bóng trăng lay lắt mơ màng ấy, có một dáng người mảnh khảnh nương khoảng vắng đêm trường mà ghé thăm, tiếng bước chân xăm xăm, nhưng chẳng kém phần uyển chuyển nhẹ nhàng.

Đầu tiên, Nghê Liệt ngửi thấy một mùi hương êm dịu tràn đến, tiếp theo đó, lồng ngực hắn hơi chấn động, người kia vừa sà vào lòng, nâng niu khuôn mặt hắn, vầng trán áp trán hắn, tiếng nói người ấy vang lên, trong ngần như mộng ảo: "A Liệt..."

Dưới bóng trăng soi tỏ, sự cảnh giác trong mắt Nghê Liệt dần biến thành kinh ngạc, tiếng gọi 'tỷ tỷ' suýt nữa rời khỏi miệng.

Trái tim hắn đập thình thình, bèn véo mạnh vào đùi trong, thẫn thờ nhìn khuôn mặt người trước mắt.

Bóng dáng của nàng cung nữ năm xưa dần hiện về trong ký ức, vừa giống, lại vừa không.

Nghê Liệt như bị sét đánh, chỉ biết nhìn 'nàng' đăm đăm.

Nhưng 'nàng' lại âu yếm vuốt ve khuôn mặt hắn, sau đó nâng cằm, hương thơm càng nồng đượm. Nghê Liệt chỉ cảm thấy đôi môi mình chợt ấm áp, một thứ gì đó hết sức mềm mại, ẩm ướt đang dán lên môi hắn.

Mãi cho đến khi người kia choàng hai tay ôm lấy cổ mình, Nghê Liệt mới giật mình, run lên, như vừa tỉnh giấc chiêm bao.

Cảm giác lạnh lẽo dần xâm chiếm hắn.

Không, không phải nàng, nàng 'cung nữ tỷ tỷ' của hắn đã chết từ lâu.

Nàng chết trong chốn thâm cung, chết dưới hoàng quyền đổ nát, phận nàng cũng như con giun cái kiến, ra đi trong lặng câm, cả hai đời đều không kịp chờ hắn đến cứu.

Sương mù trong mắt hắn tản đi, đầu óc dần dần tỉnh táo lại.

Kẻ có thể xuất hiện bên giường hắn trong đêm hôm khuya vắng này, chỉ có thể là đứa luyến sủng kia mà thôi.

Sợi tóc của người nọ còn vương hơi lạnh bên ngoài, phả vào cánh mũi hắn, mang theo hương thơm ban nãy.

"A Liệt... Nhớ ta không..." Người trước mắt thì thào như mê sảng.

Rồi lại dán lên môi hắn.

Trong bóng đêm, Lý Nguyên Mẫn không thể nào nhận ra sự khác thường của đối phương.

Y chỉ biết níu chặt cổ hắn, rồi hôn lên môi người thương hết lần này đến lần khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play