Tú Vân nói đến đây, trên khuôn mặt của cô ấy có chút kinh hãi, dừng lại một chút.
“Lúc đó, ta sợ đến mức tay chân bủn rủn, nhưng cũng không dùng quá nhiều lực nhưng đại công tử không nói tiếng nào liền mềm nhũn mà ngã lên người ta. Lúc đó ta thật sự là bị dọa phát ngốc rồi, nhất thời không làm chủ được tinh thần.
Minh Trạch đúng lúc này bước vào phòng thấy cả hai chúng ta đang nằm trên giường quần áo không chỉnh tề, liền tức giận bước tới túm lấy cổ áo sau lưng đại công tử, còn giận dữ mắng một câu..
Kết quả, khi nhìn thấy vết máu trên đầu đại công tử cũng bị dọa hết hồn, dùng sức lắc mạnh hai cái, hắn liền nói với ta rằng đại công tử đã bị ta giết chết.
Ta nghĩ lúc đó ta đã hoàn toàn ngu ngốc rồi, không biết phải làm sao. Vẫn là hắn từ dưới đất đứng dậy, bình tĩnh nói với ta rằng theo luật của Trường An, ta giết người thì phải đền mạng.
Hẳn niệm tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm, nói cho ta một cái chủ ý, nói để ta giả điên, bất luận ai hỏi cũng một mực giả khùng giả điên. Bằng cách này, nha môn sẽ không thể kết án, hơn nữa, vì bệnh điển của ta cũng không thể để ta lấy mạng đền mạng.
Ta lúc đó chỉ biết khóc, hắn lại vỗ ngực hứa rằng đợi khi vụ án kết thúc, bị mọi người dân quên đi, hắn sẽ đón ta từ trong tháp người điên ra, tìm đại phu chữa bệnh cho ta, ta vẫn sẽ là vợ của hắn.
Ta thực sự không biết phải làm thế nào, nghĩ nếu nha môn tra hỏi, chưa nói đến những chuyện khác, riêng chuyện thế tử có ý đồ cưỡng hiếp ta cũng sẽ khiến ta mang tai tiếng, cũng không thể tiếp tục làm người được. Thực sự không còn cách nào khác, ta chỉ đành nghe theo lời khuyên của hắn.
Sau đó, tất cả mọi chuyện đều là bản lo liệu xử lý. Hầu gia và nhị phu nhân đau lòng vì mất con, ôm bệnh nằm trên giường. Hắn ta đút lót nha môn trên dưới, vụ án này bỏ mặc không giải quyết, sau đó ta được đưa đến tháp người điên này.
Ta vẫn còn vô cùng cảm kích, tưởng rằng hắn ta vì mình mà thu xếp chạy tội, nhưng không ngờ lại có nội tình như vậy. Ta mỗi ngày đều mong ngóng chờ đợi hắn thực hiện lời hứa"
"Cô nói thế từ ngày đó có gì bất thường?".
Tú Vân gật đầu: "Tạm thời không nói đến nhân phẩm như thế nào, là thế tử gia của Hầu phủ, sao hắn ta lại dám làm xằng làm bậy như vậy?"
Lãnh Băng Cơ trong lòng đã hiểu: "Sợ là có người đã động tay động chân lên người hắn ta, chính bản thân hắn cũng không khống chế được hành vi của bản thân"
“Quả thật là quá hèn hạ!” Thẩm Phong Vân tức giận nói, “Thị Minh Trạch, tên súc sinh này, ngay từ đầu đã có chủ ý một mũi tên trúng hai con nhạn. Nếu lúc đó cô họ không thể chống cự lại và bị hắn ta bắt được, vậy thì hắn vừa có thể có lý do gì để bỏ vợ, vừa có thể nhân cơ hội kéo thể tử xuống nước. Vị trí thế tử e rằng vẫn sẽ bị hắn lấy được."
Tú Vân che mặt khóc: "Đều trách ta tin nhầm kẻ xấu, không chỉ hại bản thân, mà còn khiến mẫu thân mình lo lắng, thật là bất hiếu"
Lãnh Băng Cơ nói vài câu an ủi, mấy người liền cưỡi ngựa vào trong thành.
Cổng thành đã đóng lại, nhưng trong tay Thẩm Phong Vân lệnh bài ra vào, đương nhiên không thể ngăn cản huynh ấy, trước tiên phải đưa Lãnh Băng Cơ về Phong Vương phủ.
“Ngày mai, đệ sẽ dẫn người của phủ bá tước đến hầu phủ đòi một câu trả lời hợp lý, chị dâu cứ yên tâm ở lại phủ, không cần lộ mặt, tránh trêu chọc biểu ca không vui, bọn đệ đến làm huynh đệ cũng không được. Vừa nhắc đến Mộ Dung Phong, khóe môi Lãnh Băng Cơ sắp nhếch đến tận quai hàm.
"Hắn ta bây giờ đang trải ôm phải ấp, cuộc sống vui vẻ hoan lạc, làm gì có thời gian đi quản ta? Cái tên Thị Minh Trạch vô cùng nham hiểm và xảo quyệt. Nếu hắn ta biết chúng ta đến Pháp Hoa tự để khám nghiệm tử thi, không chừng sẽ quay lại cắn đệ một cái.
Hơn nữa, chúng ta tất cả đều chỉ là suy đoán, không có bằng chứng, nếu ngày mai tới Hầu phủ, e rằng sẽ không dễ dàng khiến hắn nhận tội như vậy, nếu có chỗ nào cần ta giúp, cứ cho người đến thông báo với ta."
Thẩm Phong Vân liếc nhìn thị vệ cao lớn đang cưỡi ngựa đầy ẩn ý, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
"Phong Vân không tin. Nếu như nửa đêm chị dâu không trở về, biểu ca có thể nhàn hạ thoải mái tìm hoan lạc bên ngoài. Sợ là bây giờ đã lo lắng gần chết rồi."
Lãnh Băng Cơ nháy mắt mấy cái:"Đàn ông có ba cái thú, thăng quan, phát tài, vợ chết, đừng nói nửa đêm không về, cho dù ta cùng người khác bỏ trốn, chỉ sợ hắn sẽ thả hai người rồi đốt pháo mở tiệc ăn mừng”.
Thẩm Phong Vân mỉm cười, sau khi tiếp xúc chung đụng với chị dâu nhỏ này một thời gian, liền không còn tuân theo quy tắc cũ, giống như tiếp xúc với người khác. Trong mắt hắn lướt qua một tia tinh nghịch, mỉm cười một cách đùa cợt.
"Chưa chắc. Trên đời này nếu thật có người can đảm gan dạ như vậy, dám bắt cóc chị dâu, chỉ sợ biểu ca sẽ đào ba thước đất lên tìm, sau đó nhân tiện chôn sống luôn".
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: "Yên tâm, có thể khiến ta vứt bỏ sản nghiệp nhà cửa bỏ trốn cùng, điều kiện đầu tiên không phải là giới tính, mà là bản lĩnh. Yêu cầu đầu tiên không phải là giới tính, mà là năng lực. Trước hết, phải có nắm đấm đánh ngã biểu ca của đệ".
Thẩm Phong Vân cười lớn một tiếng, bởi vì Tú Vân còn ở đây, nỗi nhớ nhà như mũi tên, cho nên cũng không tiếp tục nói đùa nữa, chỉ để lại một ánh mắt cầu phúc cho nàng, rồi lên xe ngựa, đi thẳng đến phủ bá tước.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, người hầu mở cửa phủ đón đám người Lãnh Băng Cơ vào, vậy mà không nhiều miệng hỏi nàng đi đâu.
Trước khi Lãnh Băng Cơ quay trở lại hậu viện, nàng quay mặt lại liếc nhìn thị vệ cao lớn, nghiêng đầu hỏi: "Giữa huynh và Mộ Dung Phong thì công phu ai cao hơn?"
Thị vệ mặt quỷ lùn lùn rụt cổ một cái. Anh chàng thị vệ cao lớn chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái rồi quay người bỏ đi không nói lời nào.
“Này, huynh tên là gì?” Lãnh Băng Cơ lại nói thêm một câu: “Làm quen một chút thôi mà? Đối phương căn bản không để ý tới nàng, dáng vẻ kiêu ngạo bước đi.
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: "Chủ nhân như thế nào, thì nô tài y như vậy, tính tình cũng khá quá. Chỉ là nói mấy câu bình thường, lại không kêu huynh dẫn ta bỏ trốn. Sợ cái gì?"
Thị vệ kia dừng chân một chút, đầu cũng không ngoảnh lại. Người nào về nhà người nấy, tìm mẹ.
Lãnh Băng Cơ trở về viện chính, không thấy Mộ dụng Phong, ngược lại nhìn thấy Lãnh Bằng Nguyệt. Nửa đêm không ngủ mà chạy đến viện của mình nghe tiếng để kêu.
Đám người Vương ma ma và Nhi Nhi cũng không thể ngủ được, bơ phờ đứng bên cạnh hầu hạ Lãnh Băng Nguyệt.
Lãnh Bằng Nguyệt nằm nửa người trên chiếc ghế đan bằng mây trong sân, Triệu ma ma ngồi bên cạnh quạt cho nàng, và đuổi muỗi, có lẽ bà cũng thấy buồn chán, miệng ngập liên tục.
Nhìn thời gian, có thể tính là nửa đêm canh ba rồi. Lãnh Bằng Cơ bôn ba cả một đêm, càng mệt mỏi không có sức, cho nên nhìn thấy vị chủ nhân chướng mắt này trong lòng lại càng chán ngán.
Nhi Nhi nhìn thấy nàng rốt cục đã trở lại, lập tức lên tinh thần: "Tiểu thư, cô cuối cùng cũng về rồi?".
Lãnh Băng Nguyệt nhướng mi liếc nàng một cái, cầm lấy cây quạt trong tay Triệu ma ma, phe phẩy hai cái rồi uể oải đứng dậy.
"Tỷ tỷ cuối cùng cũng trở về rồi, tỷ làm cho muội thực sự lo lắng."
Lãnh Bằng Cơ lạnh lùng liếc nàng ta một cái: "Ta không phải cả đêm không về, có phải đã làm muội muội thất vọng rồi không?"
Lãnh Bằng Nguyệt mỉa mai cười một cái: "Thất vọng thì không tính. Dù sao nào có một người phụ nữ đàng hoàng nào cùng với người đàn ông khác ở bên ngoài đến nửa đêm canh ba mới về phủ? Tỷ tỷ đây không chỉ mất mặt vương gia, danh dự khuê nữ của thiên kim phủ tướng e rằng cũng bị tỷ làm mất sạch rồi. Vẫn xin tủ hãy thu liễm lại lời nói và hành vi của mình, miễn cho muội muội ra ngoài bị người ta nói này nói nọ”.
Lãnh Băng Cơ từ lúc nàng ta bĩu môi đã biết nàng ta muốn cái gì.
Nàng ta hơn nửa đêm ở trong viện của mình ôm cây đợi thỏ, chính là sợ nàng im lặng không tiếng động trở về, người khác không biết. Chắc chắn là muốn nghĩ cách khơi mào chiến tranh với nàng, chỉ cần làm loạn lên, Mộ Dung Phong ở bên kia nghe thấy chút biến động nhỏ, vậy thì bản thân không phải xác định bị ăn đòn sao.
Một lần hai lần đến trước mặt Mộ Dung Phong cáo trạng thì không sao, nhưng nếu không có chuyện gì mà đến trước mặt hắn thêm dầu vào lửa, vậy thì chỉ càng khiến Mộ Dung Phong chán ghét. Xem ra Lãnh Bằng Nguyệt này đã thay đổi chiến lược chiến thuật, đổ quân sự mới tốt hơn rôi.
- -----------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT