Lãnh Băng Cơ có chút kinh ngạc: “Chàng học được lời ngon tiếng ngọt này ở đâu vậy?”

“Không phải nàng nói bổn vương miệng lưỡi vụng về sao?

Ta đặc biệt mời một ít tú tài viết vài câu nói âu yếm. Ta thuộc lòng hết rồi, dù là chuyện phong hoa tuyết nguyệt ta đều có thể nói trôi chảy lưu loát. “

Lãnh Băng Cơ ‘phụt’ cười: “Sao chàng có thể làm những chuyện nhàm chán như vậy?”

“Đương nhiên để khiến nàng vui vẻ, ta không biết nàng muốn cái gì, thích cái gì”

Bản thân ta muốn gì?

Câu hỏi này, bản thân Lãnh Băng Cơ cũng không biết câu trả lời. Danh vọng, lợi ích, quyền thế, tình yêu, hạnh phúc là những thứ người khác cả đời không thể chạm tới nhưng nàng đã dễ dàng có được.

Nếu như nói, bản thân nàng có nguyện vọng gì, hẳn là năm tháng tĩnh lặng, một đời bình an đi?

Trong lòng Lãnh Băng Cơ ấm áp, nàng kiễng chân chỉ vào giữa ấn đường của hắn: “Đồ ngốc! Thứ ta muốn, đương nhiên đều ở trong mắt ta”

Mộ Dung Phong cúi đầu, trong đôi mắt trong trẻo của nàng có ánh sáng của đèn lồng, hẳn là còn có bóng dáng của chính mình. Trong mắt hắn, nàng là người thân, người yêu, là gia đình của hắn.

Trong lòng rung động, hắn ôm nàng vào lòng: “Vậy nàng hãy nhìn thử lễ vật ta tặng nàng con-một bầu trời đầy sao, vạn trượng phồn hoa”

Ngón tay chỉ hướng cửa vào huýt một tiếng.

Không gian bầu trời đêm của vương phủ bỗng trở nên náo nhiệt, trong chốc lát muôn vàn bông hoa tươi rực rỡ nở khắp trên đầu, sau đó hóa thành vô số ngôi sao xen lãn bông tuyết trong vắt rơi xuống, rơi vào ánh mắt kinh ngạc của Vân Triệt.

Vân Triệt nhảy cẵng lên vui sướng, quay mặt lại gọi một tiếng mẫu thân, rồi lại gọi một tiếng cha, đứa nhỏ vui mừng đến mức xoay vòng vòng.

Chạy tới chạy lui rồi lại xoay người chạy như bay về phía Triều Thiên Khuyết, đưa hay cánh tay nhỏ bé ra, vui mừng kêu lên: “Hoàng gia gia!” Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong kinh ngạc quay mặt lại, nhìn thấy hoàng đế toàn thân mặc một cái áo choàng lông chồn được che chắn cẩn thận, chỉ có một mình Lộc công công đi theo phía sau.

Hai người không ngờ rằng, vào lúc này hoàng đế không ở trong hậu cung ba ngàn giai lệ của mình mà lại có thể chạy đến Kỳ vương phủ?

Hoàng đế khó nhọc bế Tiểu Vân Triệt lên: “Xem chỗ này của các con náo nhiệt thật, nhiều pháo hoa quá”

Cả hai vội vàng bước tới quỳ xuống thỉnh an nhưng bị hoàng đế ngăn lại.

“Bỏ đi, tết nhất dập đầu còn phải thưởng tiền, ta đến đây bằng tay không đấy”

Mộ Dung Phong hỏi: “Phụ hoàng đêm khuya còn xuất cung chắc hẳn là có chuyện quan trọng?”

Hoàng đế trừng mắt: “Tại sao con cứ nói những điều ta không thích nghe vậy? Tết nhất còn có chuyện quan trọng?

Không có việc gì thì ta không tới được sao?”

Có thể đến, nhưng ngài luôn đến khi có việc quan trọng, hơn nữa lần nào tới cửa cũng chẳng có chuyện gì tốt.

Mộ Dung Phong rụt cổ không nói gì, biết mình không được yêu thích, ở trước mặt Vân Triệt là vậy, hay trước mặt hoàng đế cũng thế. Trên thế giới, chỉ có mình Băng Cơ đối xử tốt với hắn.

Băng Cơ đã quen với việc này: “Ý của hắn nói là, phụ hoàng người có gì phân phó, cứ sai người tới báo, chúng con sẽ vào cung gặp người, làm sao có thể làm phiền người tự mình xuất cung?”

Sắc mặt hoàng đế lúc này mới miễn cưỡng hoà nhã: “Ta cải trang xuất cung, thể nghiệm và quan sát người dân, sau đó đi ngang qua đây.

Một đám người mạnh mẽ đứng ở sân, không biết phải làm thế nào.

Hoàng đế đích thân tới, có cần lưu lại dùng cơm không?

Hay là sau khi thể nghiệm và quan sát xong sẽ rời đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play