Mộ Dung Phong lập tức giữ nàng lại: “Thợ lặn thì không cần. Cho người tìm mấy tấm ván gỗ lại đây là được”

“Chàng tìm ván gỗ làm gì? Ở đây còn dùng để chèo thuyền sao?”

Mộ Dung Phong giơ tay chọc chọc vào trán Lãnh Băng Cơ: “Có phải hôm nay trời lạnh quá rồi không, nên đã đóng băng cái đầu nhỏ của nàng rồi? Sự thông minh thường ngày chạy đi đâu mất rồi?”

Lãnh Băng Cơ khịt mũi: “Ta cũng không phải là con giun trong bụng chàng.”

Mộ Dung Phong mỉm cười: “Nàng nghĩ thử đi, tuyết tan có phải sẽ làm lượng nước của thác tăng lên không. Nếu vậy các rương gỗ bên dưới nước có phải cũng sẽ bị phân tán ra không?”

“Theo lý thuyết thì có thể là như vậy” Lãnh Băng Cơ sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra: “Chàng muốn dụ rắn ra khỏi hang?

Mộ Dung Phong gật đầu: “Tưởng tượng xem nếu mấy rương gỗ bị nước cuốn trôi, thì nhất định nó sẽ như mấy tảng băng tan trôi xuôi theo dòng nước mà chảy xuống dưới núi.

Mà nhị hoàng thúc thì vẫn luôn chú ý tới tình hình trên núi, sau khi biết được sự bất thường, có lẽ sẽ phái người vào núi điều tra, lúc đó chúng ta sẽ lần theo dấu vết để tìm ra tung tích nơi nhị hoàng thúc cất giấu”.

“Ý kiến hay, nhưng mà chúng ta nên cho người phong tỏa tin tức hôm nay ta và chàng đã đi vào trong núi, để tránh bứt dây động rừng đúng không? Nếu như để nhị hoàng thúc sinh cảnh giác, e rằng ông ta thà bỏ số bạc này còn hơn là xuất đâu lộ diện”

Mộ Dung Phong gật đầu: “Đúng vậy, cũng may hôm nay tuyết rơi nhiều bít kín lối vào núi nên không có nhiều người ở đây. Chỉ cần bảo bọn họ giữ kín miệng là được. Tin tức tình báo của nhị hoàng thúc chắc cũng không tinh thông tới mức đó đâu. Giờ thành hay bại thử rồi mới biết được”

Hai người chú ý đến một số điểm cần thiết rồi quyết định sẽ trở về theo con đường xa hơn. Thiết ky binh của họ tất nhiên là không cần phải dặn dò, giờ họ chỉ cần dặn dò bên phía huyện lệnh cùng bọn người ngõ tác để họ kín miệng, không nói ra chuyện hôm nay với bên ngoài.

Mấy người này từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu lên mà chỉ dám cúi đầu vâng vâng dạ dạ.

Mộ Dung Phong phất tay, giao phần còn lại cho huyện lệnh xử lý. Huyện lệnh lập tức cho gọi nha dịch đến khiêng thi thể xuống núi, trực tiếp giao cho người bên nghĩa trang mang đi xử lý.

Mọi thứ đều đã được an bài theo lời của Mộ Dung Phong.

Trong màn đêm yên tĩnh, một trạm gác ngầm ẩn nấp sâu bên trong núi kiên nhẫn chờ đợi con cá căn câu.

Tiết trời giá rét, gió bấc lạnh buốt thấu xương vẫn bất định mà thổi vào trong tổ tuyết, chỉ trong chốc lát cái lạnh đã thấu tim gan.

Các thiết ky binh canh gác ở các lối ra vào và ở khu vực quanh hồ nước trong hai ngày, cuối cùng con cá cũng đã cắn câu.

Lợi dụng trời tối, hai bóng người thận trọng lẻn vào trong núi. Tuyết phủ khắp đồi núi, trắng xóa một màu làm thân ảnh của hai người trông rất nổi bật nên việc lần theo dấu vết rất dễ dàng.

Quả nhiên hai người này đi đến bên cạnh hồ nước, sau đó cởi bỏ áo khoác bông bên ngoài, bên trong mặc một bộ đồ lặn, sau khi buộc một sợi dây quanh eo xong liền lặn xuống dưới hồ nước.

Trạm gác ngầm theo dõi ở đó lập tức phái người đi báo tin cho Mộ Dung Phong, còn lại những người khác làm theo chỉ thị của Mộ Dung Phong đã nói từ trước, nằm yên quan sát.

Sau khi thấy hai người kia lên bờ, cởi ra bộ đồ lặn rồi mặc lại áo khoác bông, liền lập tức im lặng xuống núi.

Theo dõi suốt một quãng đường, chiếc áo choàng trắng trơn mặc trên người những người theo dõi giúp họ lặng lẽ ẩn mình trong tuyết tạo nên một lớp ngụy trang tốt nhất.

Nghe được tin, Mộ Dung Phong vội vàng cùng Lãnh Băng Cơ chạy tới nơi, sau đó lặng lẽ bám theo sau hai người suốt quãng đường, cả hai cùng tiến vào trong sân của một nhà nông dân ở ngoài thành.

Thiết ky binh lặng lẽ không tiếng động mà bao vây sân.

Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ lén lút đi vào, không có trực tiếp ra tay mà rón rén đến gần bên cửa sổ nơi có ánh sáng hất ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play