“Vương phi ở lại trong phủ của hạ quan đây là vinh hạnh của phủ nguyên soái, làm sao có thể là phiền phức được chứ”

“Nhưng nếu cứ ở không thế này ta cũng ngại, vừa lúc ta cũng am hiểu một chút y thuật không thì thế này đi. Nếu trong phủ có ai đau đầu, không thoải mái, có thể đến tìm bổn vương phi, ta có thể giúp mọi người xem bệnh một chút.”

Phó nguyên soái nghe vậy, trong lòng liền âm thâm mắng một tiếng. Cái gì mà xem bệnh cho mọi người? Đây rõ ràng là đang muốn nguyền rủa cả nhà ông ta đều bị bệnh hết mà!

Người này thật sự là Phong vương phi trong truyền thuyết sao?

Sẽ không phải là một kẻ giả mạo chứ?

Phó nguyên soái trong lòng tức giận vô cùng nhưng không dám nói, trái lại còn phải đa tạ Lãnh Băng Cơ có ý tốt: ‘Hạ quan nào dám làm phiền Vương phi nương nương như vậy”

“Giữa ngươi với ta cần gì phải khách sáo như vậy? Có việc gì cứ mở miệng là được, ta sẽ tận lực giúp đỡ. Chẳng hạn như hiện tại bổn vương phi xem qua thấy Phó nguyên soái đại nhân môi có chút trăng xanh, rõ ràng là do ngày thường uống rượu quá nhiều, lại thêm ăn quá nhiều muối mà thành. Ngươi phải biết kiềm chế, lấy thanh đạm làm chủ, ăn uống lành mạnh như vậy thì thân thể mới tốt hơn được”

Phó nguyên soái bình thường vẫn lén lút giúp đỡ nhóm thương nhân vận chuyển muối lậu, nghe mấy lời này không khỏi có chút chột dạ. Ông ta cảm thấy Phong vương phi này nói chuyện rõ ràng chính là một câu mang nhiều nghĩa, ẩn ý cái này cái kia.

Trong lòng Phó nguyên soái hơi hoang mang, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh nói: “Đúng vậy, Vương phi nương nương ngài ngồi đợi một chút, hạ quan liền đi xuống an bài”

Lãnh Băng Cơ gật đầu, ngồi trở lại ghế: “Được, vậy làm phiền đại nhân rồi”

Phó nguyên soái đi ra ngoài, sắc mặt liền lập tức thay đổi trở nên nghiêm túc, ông ta gọi hạ nhân đến dặn dò: “Ngươi đi thông báo cho phu nhân một tiếng, để cho nàng ấy kêu người đi thu dọn một phòng khách tốt nhất trong phủ, nói rằng trong phủ có khách quý giá lâm sẽ ở lại mấy ngày. Nhớ kỹ, phải dọn dẹp chuẩn bị kỹ lưỡng từng tí một, trong phòng nhất định không được còn một hạt bụi nào, than củi thì đi lấy loại than sương bạc tốt nhất…”

Phó nguyên soái liên tiếp dặn dò hạ nhân.

Sau đó lại vẫn lo lắng không yên, tự mình đi tìm Trương La.

Đợi sau khi nha hoàn rót trà bưng điểm tâm lên rồi lần lượt đi ra bên ngoài canh giữ, trong phòng chỉ còn lại một mình Lãnh Băng Cơ.

Mộ Dung Phong mới từ trên nóc nhà đi xuống: “Sao nàng lại đột nhiên muốn ở lại đây?”

Lãnh Băng Cơ vẻ mặt lo lắng, kéo tay áo Mộ Dung Phong: “Chàng lại đây nhìn xem, ta phát hiện cái gì này.”

Mộ Dung Phong thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc lo lắng như vậy, liền nhìn theo phương hướng nàng chỉ. Hắn ngay lập tức nhìn thấy trên khung cửa phòng có một lỗ tròn cực sâu, nhìn qua tựa hồ bị thứ gì đó sắc bén đâm xuyên qua, dấu vết này không thể là do mũi tên gây ra được.

Lực đạo này quá lớn!

“Dấu vết đó có vấn đề gì sao?” Mộ Dung Phong có chút không rõ đây là gì.

Lãnh Băng Cơ hạ thấp giọng nói: “Đây là dấu vết do súng gây ra! Chính là thứ đã đả thương Phượng Lôi Ngọc, đây là một loại vũ khí vô cùng lợi hại và rất nguy hiểm”

Mộ Dung Phong sửng sốt: “Nàng chắc chắn không?”

Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Chắc chắn!”

“Nhưng điều này thì có thể nói lên gì? Có lẽ loại vũ khí này bây giờ đã được dùng phổ biến trong dân gian”

“Không có khả năng!” Lãnh Băng Cơ chém đỉnh chặt sắt nói: “Súng này, cùng với Chấn Thiên Lôi lần trước gây thương tích cho Vu phó tướng, chắc hẳn có liên hệ gì đó với nhau.”

Mộ Dung Phong trong đầu có một suy nghĩ lóe lên, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của Lãnh Băng Cơ: “Ý của nàng là nói đám cướp kia cùng phủ nguyên soái này có mối liên hệ gì đó với nhau?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play