Nhất thời, mọi người đều im lặng, không còn ai dám ồn ào nữa.

Người của phủ quốc công vội vàng đi tìm đại phu. Lãnh Băng Cơ cũng đứng dậy, nhưng nàng không quan tâm đến Na Trát Nhất Nặc, mà đi về phía Sở Nhược Hề.

Lãnh Thanh Hạc và Sở tướng quân còn có đại công tử nhà họ Sở đều có mặt tại bữa tiệc này. Nhìn thấy biển cố phát sinh, bọn họ đều đi đến vây quanh Sở Nhược Hề.

“Nàng không sao chứ?”

Sở Nhược Hề vuốt vuốt ngực: “Thiếp không sao, cũng may là kịp thời tránh được. Lúc nãy có chút hốt hoảng, bây giờ ổn định lại rồi”

Lòng dũng cảm của Sở Nhược Hề không thể so với một nàng gái bình thường, chỉ một biến cố nhỏ như vậy làm sao có thể khiến nàng ta sợ hãi được?

Lãnh Thanh Hạc nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đi tới, liền vội vàng tránh ra: “Băng Cơ, đúng lúc muội giúp tẩu tẩu của muội nhìn xem.”

Sở Nhược Hồ trừng mắt nhìn hắn ta: “Có gì mà phải kinh ngạc như vậy? Không phải là chỉ bị đụng vào lưng một chút thôi sao? Không bị thương đến da thịt, còn làm ra lớn chuyện lên như vậy, cũng không sợ bị người ta cười nhạo”

“Mấy ngày nay không phải nàng luôn ăn uống không thấy ngon miệng sao? Ta bảo mời đại phu thì nàng không chịu, vừa hay có Băng Cơ ở đây

Lãnh Băng Cơ nhìn thấy sắc mặt nàng ta không tốt, liền bước lên phía trước, ngồi xuống: “Đưa tay ra đây, nhiều lời như vậy làm gì?”

Sở Nhược Hề ngoan ngoãn đưa tay ra.

Lãnh Băng Cơ đưa ngón tay ra bắt mạch, nàng tập trung tinh thần, sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt kì quái nhìn Lãnh Thanh Нас.

“Sao vậy?”, Lãnh Thanh hạc nhìn thấy phản ứng của nàng, liền vội vàng hỏi.

Lãnh Băng Cơ không trả lời, kéo tay Sở Nhược Hề đến trước mặt mình, nhắm mắt lại, vẻ mặt ngưng trọng.

Nhưng mấy người đại lão gia này đều coi Sở Nhược Hề như báu vật của bọn họ. Tất cả đều cúi xuống, nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Nhưng không ai dám làm phiền.

Sở Nhược Hề nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Lãnh Bằng Cơ cũng hoảng hốt. Sau một hồi bắt mạch, Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài: “Chuẩn bị một bàn bữa tiệc thịnh soạn để mời ta uống rượu đi thôi”

“Rốt cuộc là làm sao vậy? Đừng khiến ta phải lo lắng nữa?”, đại công tử nhà họ Sở rất có khí thế của cha hắn.

Lãnh Bằng Cơ mím môi: “Ta sắp được làm cô nàng rồi.”

“Cô nàng cái gì?” Đại công tử nhà họ Sở vẫn còn ngơ ngác.

Lãnh Thanh Hạc là người đầu tiên có phản ứng: “Muội, muội nói là, Nhược Hề nàng ấy…”

Hắn cứ ngắc ngứ không nói được thành câu hoàn chỉnh.

Lãnh Băng Cơ cười cười: “Không sai, có rồi”

Đại ca nhà chúng ta đúng là rất dũng mãnh, nhanh như vậy mà đã có rồi.

Đại công tử nhà họ Sở nhảy cẫng lên: “Cái gì? Cái gì? Ngươi nói gì cơ? Cha, cha có nghe thấy không? Tiểu muội có rồi!” Giọng nói này đã thu hút rất nhiều ánh mắt từ chỗ Na Trát Nhất Nặc nhìn lại đây. Sở lão tướng quân cũng cao hứng xoa xoa tay: “Ngươi nói nhỏ thôi, đừng hù dọa đứa nhỏ”

Sở Nhược Hồ cũng cảm thấy xấu hổ vì sự la hét của đại ca nhà mình. Dù sao, ở cổ đại mang thai là một việc rất xấu hổ, làm sao có thể ồn ào như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play