Mộ Dung Phong xoay người, Lãnh Băng Cơ thấy sau lưng mát mẻ một lúc, dựa vào thành hồ. Cảnh tay ôm nàng buông lòng, cả người mềm nhũn vô lực, xém chút nữa thì tuột xuống.
Bàn tay lớn của Mộ Dung Phong chụp tới, kéo nàng lên, nàng lập tức ôm cổ hắn, gắt gao không chịu buông tay.
Mộ Dung Phong đưa môi về phía tai nàng: “Nghe nói, như vậy không dễ có thai.”
Lãnh Băng Cơ dùng lực vặn hắn một cái.
Tiểu Vân Triệt là một con khỉ nghịch ngợm không bao giờ biết mệt, đến con chó nhìn thấy nó cũng muốn đi đường vòng.
Mộ Dung Phong rất đau đầu với đứa con trai này của mình, luôn cảm thấy, nó nhúng tay phá hoại sự xâm nhập giao lưu của tình cảm phu thê.
Quan trọng là, hắn không muốn, Lãnh Băng Cơ lại mang thai, để mình anh hùng không có đất dụng võ, phải chịu đựng dày vò cái khổ của người đi tu suốt mười tháng trời.
Ngược lại là Lãnh Băng Cơ, thầm hi vọng có thể cho Tiểu Vân Triệt thêm một người bồi bạn, không liên quan đến quyền thế, mà là tương lai, huynh muội hoặc huynh đệ hai người có thể giúp đỡ nhau.
Giống như mình và ca ca.
Cốt nhục chí thân là người không thể vứt bỏ được tình thân, trong thời điểm nguy nan dốc hết sức kéo bạn lên.
Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ: “Ta vẫn cứ không?”
“Vẫn cứ không?”Mộ Dung Phong cười xấu xa: “Đây lại là nàng mời ta mà, ta phải theo tâm ý của nàng chứ”
Lãnh Băng Cơ lúc này mới biết bản thân mình đã rơi trúng bẫy của hắn, hờn dỗi tiến lại, cắn một cái vào vai hắn.
Mộ Dung Phong bị đau, không như không vội, mà còn cười nhẹ. Hắn tự nhiên là có phương pháp để nàng phải tự nhả ra và đồng thời xin tha.
Thừa lúc vắng mà vào, một hơi xâm nhập. Dòng nước bỗng nhiên phun trào, âm thanh “róc rách”, có chút chảy xiết. Tựa như, ở dưới mặt nước, có một con thuồng luồng đang ẩn náu, bất cứ lúc nào cũng sẽ có bọt nước lớn bốc lên.
Lãnh Bằng Cơ sởm đã nhả ra, nhấc đầu lên, trầm kim tước trên mái tóc rơi xuống nước, mái tóc như thác nước rủ xuống, trải ra khắp mặt nước, theo dòng nước phun trào, dập dờn như tảo biển.
Cái cổ đẹp như thiên nga của nàng cong lại đẹp mắt, khiến xương quai xanh càng thêm đẹp nổi bật. Bờ môi anh đào, hơi hé, đỏ tươi ướt át, tràn đầy dụ hoặc vô tận. Giống như một mỹ nhân ngư đuối khí, tham lam hít thở.
Xung quanh hai người, hơi nước mờ mịt, lượn lỡ giống như tiên cảnh.
Băng Cơ chính là một tiên tử bay lên nhẹ nhàng trong tiên cảnh, lúc cao lúc thấp, nhíu mày nghiến răng, trong miệng ríu rít du dương, thở dốc như khóc như kể.
Cánh tay của Mộ Dung Phong cơ bắp nổi lên nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, giọt nước lăn xuống từ trên da thịt màu mật ong, lại thêm giọt mới rơi xuống, dấu răng hoàn chỉnh trên đầu vai dần dần biến mất.
Cả người, tựa như ẩn chứa một sức mạnh bộc phát vô cùng mạnh mẽ, giống như ngọn núi, vững như thái sơn. Có thể dễ như trở bàn tay nâng tiện tử trong lòng bàn tay lên, càng quét nổi sóng to gió lớn.
Sóng nước dần lắng xuống.
Hai đuôi cá, bị nước nóng bao quanh, chậm rãi chìm xuống đáy, sức cùng lực kiệt.
Lúc đó Lãnh Băng Cơ, vẫn đang nghĩ, hình như mình quên điểm gì đó?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT