Lão quốc công và lão thái quân sớm đã trông ngóng đến mòn con mắt, trên phủ bắt đầu khua chiêng gõ trống trù bị chuyện đại hôn của hai người họ.

Thẩm Phong Vân đến nhà, là muốn mời Lãnh Băng Cơ là bà mối cho hai người họ, muốn hưởng ké một tí phúc khí của nàng và Mộ Dung Phong, hi vọng mình và Lục Vu sau khi đại hôn, hai người cũng vợ chồng hòa hợp như vậy, phu thê ân ái.

Lãnh Băng Cơ cuối cùng cũng nhìn thấy hai người thành một đôi, tự nhiên cũng thấy vui, không do dự đồng ý ngay.

“Đã xem ngày lành tháng tốt chưa? Biểu tẩu cũng sẽ chuẩn bị cho hai người một phần đại lễ.”

Mặt Thẩm Phong Vân có chút khó xử: “Theo lời tổ phụ và mẫu thân nói thì càng sớm càng tốt. Những năm nay, những thứ cần cho chuyện đại hôn của ta đã chuẩn bị gần xong rồi, Kim Thiên Lam đã xem ngày tốt rồi, sớm nhất là mười ngày sau, nhưng mà.”

“Sao vậy?”.

Thẩm Phong Vân cười ngượng ngùng: “Lục Vụ trước mặt ta từng vô tình nhắc đến chuyện muốn một bộ giá y may bằng gấm Lưu Vân. Lúc đó ta liền hứa hẹn luôn, kết quả nhận lời rồi mới biết, loại gấm Lưu Vân này được Nghệ Thường phường ở Giang Nam sản xuất, lúc làm yêu cầu về vật liệu và công nghệ đều tương đối khắc nghiệt, trước hết đừng nói tấc gấm tấc vàng, mà là một bộ y phục khó có được, toàn bộ nữ nhân được gả vào nhà giàu ở Giang Nam đều dựa vào việc có thể mặc được gấm Lưu Vân để kiêu ngạo. Căn bản là cung không đủ cầu, đừng nói gì là nơi thượng kinh này.

Ta đã phải người đi đến Giang Nam, có qua có lại, đường xá xa xôi, mà vẫn chưa mua được. Vốn là muốn có Lục Vụ một kinh hỉ, bây giờ lại thấy khó rồi. Ngày thành hôn này, ta vẫn chưa dám định”

Lãnh Băng Cơ nhịn không nổi cười khúc khích, bản thân nàng đang phát sầu làm thế nào để

mở được một lỗ hổng trên thị trường ở thượng kinh này, cơ hội tới rồi.

“Ta còn tưởng là chuyện gì to lớn cơ, chẳng phải chỉ là một bộ giá y thôi sao? Cứ để biểu tẩu lo cho. Chọn nguyên liệu thêu dệt, ta lệnh cho người ngày đêm đẩy nhanh gia công, chắc chắn sẽ xong trước đại hồn của ngươi”

Thẩm Phong Vân có chút không tin: “Thời gian mười ngày làm sao có thể đủ? Đi đi về về Giang Nam, cho dù là ngựa khỏe, cũng phải trì hoãn thêm vài ngày”

Lãnh Băng Cơ nhếch môi cười: “Không sao, chuyện này người không cần bận tâm nữa, ta tự có an bài, đảm bảo Lục Vụ ngày đó sẽ kinh diễm cả kinh thành này”

Thẩm Phong Vân gặp nàng trong bụng đã tính trước, nghĩ tới ở Giang Nam có một số con đường, liền vui vẻ cám ơn nàng, buông bỏ tâm sự trong lòng.

Mộ Dung Phong ngồi một bên, lạnh nhạt nói: “Cách đại hôn của người vẫn còn một ít thời gian, chắc đủ để bản vương thao luyện trận pháp mới, để các huynh đệ trong nha môn của ngươi bên đường cướp dâu đi?”

Thẩm Phong Vân mặt đen lại: “Biểu ca vẫn còn ghi thù như vậy sao, chuyện cho bọn ta uống mê hồn dược tại đại hôn của huynh lần trước, ta đều không so đo”

Mộ Dung Phong thản nhiên nói: “Đợi ngày đại hôn của ngươi, ngươi cũng có thể cùng nhau trả lại”

Trong lòng Thẩm Phong Vân bứt rứt oan uổng, Mộ Dung Phong đã đợi Lãnh Băng Cơ năm năm, mới đợi được đến ngày động phòng hoa chúc. Mình lại không phải nếm trải sao? Bị lão gia tử hoàng đế lừa đến vài năm rồi, con của các huynh đệ đều đã lớn cả rồi, bản thân vẫn còn một thân một mình.

Bây giờ Mộ Dung Phong là người ăn no rồi không biết nỗi khổ của người đói, còn muốn từ đó quấy rối.

Hắn nhìn Lãnh Băng Cơ cầu trợ giúp.

Lãnh Băng Cơ cũng không dám khuyền, bản thân vẫn còn để hắn nắm đằng chuối mà.

Bên trong truyện ngôn tình, những tình tiết làm ra chuyện phong hoa tuyệt đại mà vẫn được nam chính sủng lên trời xuống đất đều là giá cả. Nhắc đến trò đùa trong ngày đại hôn của mình, Mộ Dung Phong liền xù lông lên. Sao dám nhắc lại nữa chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play