Ngươi nói xem, nữ nhân như vậy, cứu nàng ta làm cái gì nữa chứ? Nàng ta thế nhưng là hận ngươi thấu xương, đem tình yêu mà không có được, rơi vào cảnh bi thảm như ngày hôm của mình nay tất cả đều đổ lỗi lên đầu của ngươi.

Nàng ta nói ngày mà gặp lại ngươi, chính là lúc nghiền xương ngươi thành tro.

Ngươi cũng đừng xem thường nàng ta, cho là mắt nàng ta mù rồi, liền là rất tồi tệ rồi, không thể làm gì được ngươi. Nhưng ngươi phải biết, nàng ta chính là người trúng cổ của ta, trên người có thể mang theo các loại Cố Độc khác nhau, nên muốn giết một người không khó. Nàng ta chính là con ong trong tay áo của ngươi, coi như là ngươi cứu nàng ta, thì nàng ta cũng sẽ cưồng loạn lên mà cắn ngược lại ngươi một cái”

Lời của Na Trát Nhất Nặc, mỗi câu mỗi chữ, tất cả nặng nề đập vào trái tim của Lãnh Băng Cơ.

Nàng đúng là rất mâu thuần.

Cứu, hay là không cứu?

Phát ra từ tại nội tâm, nàng hận không thể khiến cho Cẩm Ngu thống khổ như vậy mà chết đi, dù sao, hung thủ cũng không phải mình, nên không có chút cảm giác tội lỗi nào cả Nhiều nhất, chỉ là thua một trận mà thôi, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, có điều là liên quan đến vấn đề thể diện.

Nàng do dự rồi, hơn nữa vẫn chưa thể quyết định được.

“Ta biết, ngươi có lẽ là đang do dự, hai đối thủ là ta và Cẩm Ngu, ngươi muốn chọn cái nào? Có lẽ ở trong lòng ngươi, Cẩm Ngu hôm nay đã là chó nhà có tang, đối với ngươi không có tí uy hiếp nào. Thế nhưng ngươi cũng phải nắm được, giữa ta và ngươi, không có thù hận gì. Không nên đánh nhau tới mức một mất một còn.

Hơn nữa, mục đích ta làm như vậy, Lãnh Băng Cơ, ngươi rất rõ ràng. Ta không có hứng thú gì đối với Phong vương. Những gì mà ta nghĩ, chỉ vẻn vẹn là làm thế nào để trở lại quốc gia của ta. Chỉ bằng, hai người chúng ta hợp tác đi, theo như nhu cầu của mỗi người thì thế nào?

Ngươi không thích ca ca của ta, ngươi cũng hận Cẩm Ngụ, vậy thì vì cái gì mà không thể làm theo ý mình đây? Ngươi chỉ cần làm theo những gì ngươi nghĩ trong lòng, buông tha cho việc cứu Cẩm Ngụ, thì tội giết người sẽ là của ta. Chờ đến khi ngươi chữa trị cho ca ca ta, ta và ngươi nội ứng ngoại hợp, ta sẽ phái người tiến hành ám sát, sáng tạo cho ngươi một cái cớ không thể cứu chữa một cách hợp lý, và sẽ không tổn hại danh tiếng y thuật cao siêu của ngươi, càng sẽ không để cho Hoàng đế giáng tội ngươi.

Như vậy, ta có thể trở về Nam Chiếu, sẽ không tạo thành bất kỳ quấy nhiễu gì đối với ngươi cùng Phong Vương gia. Hơn nữa, chỉ cần ta trở về Nam Chiếu là nhất định sẽ có hành động, để cho Nam Chiếu thần phục với ngươi và Phong.

‘Vương gia, giúp các ngươi một tay, thế nào?”

Na Trát Nhất Nặc đang bàn điều kiện với nàng, đồng thời cũng không tiếc bại lộ dã tâm của mình, ý muốn cầu hòa, đây là một cái cám dỗ rất lớn.

Na Dạ Bạch cùng Cẩm Ngụ, cả hai người nàng đều không muốn cứu, đều cực kỳ chán ghét. Huống chỉ, cứu hai người, đối với chính mình mà nói, cũng không có chút ích lợi nào.

Không thể không nói, Na Trát Nhất Nặc rất biết dùng chiến thuật đánh tâm.

lý Nàng ta sớm đã có chuẩn bị, Cẩm Ngu mới là sát chiêu lớn nhất của nàng tạ Lãnh Băng Cơ quay lại nhìn nén nhang đang cháy, đã chỉ còn lại chưa đến một phần ba Nàng chậm rãi nhắm lại hai con mắt, nỗ lực để cho đầu óc của mình giữ được sự tỉnh táo, cũng sẽ dễ làm ra quyết định lí trí nhất.

Rất yên tĩnh.

Ngay cả bên ngoài cũng không có tiếng ồn, bầu không khí trở nên khẩn trương hẳn lên, căng thẳng đến mức gần như làm người ta hít thở không thông.

Nếu không cứu, quan hệ của mình với Na Trát Nhất Nặc nhất định sẽ không rõ ràng, làm hỏng tiền đồ của Mộ Dung Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play