Lãnh Băng Cơ vẫn cắn chặt hàm răng, cố nén phát ra tiếng chua xót từ cổ họng. Kết quả nàng phát hiện bản thân càng ngày càng khó chịu, thậm chí còn có chút mê man, không thể nói ra được lời nào.
Có chịu vài bước đường, cuối cùng nàng nhịn không nổi, vội vàng kêu lên: “Dừng xe!”.
Người đánh xe ghìm cương ngựa lại, xe ngựa lập tức ngừng lại.
Lãnh Băng Cơ hai bước nhảy xuống xe, lao tới ven đường, cũng không nhịn nổi nữa, nôn khan một trận.
Buổi trưa còn chưa ăn gì, chịu đựng đến lúc này, trong bụng đều trống rỗng, phun ra cũng đều là nước chua.
Người đánh xe có phần ngượng ngùng nói: “Đoạn đường này gồ ghề có chút xóc nảy, vào thành thì tốt rồi”.
Lãnh Băng Cơ thở không ra hơi, cho nên không tiếp lời. Mộ Dung Phong đi ở phía trước cũng đừng ngựa lại, nhìn thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, nắm chặt cương ngựa, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên, sắc mặt trầm xuống, gần như nhỏ ra nước. Mặc dù hắn còn chưa từng làm phụ thân, nhưng vẫn lập tức hiểu được vì sao Lãnh Băng Cơ lại nôn khan.
Hắn thúc mạnh ngựa, giơ roi quất vào ngựa, tự mình đi vào thành. Người đánh xe canh giữ ở một bên, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Lãnh Băng Cơ khó chịu đến mức cảm thấy mình sắp xong đời rồi, đặt mông ngồi ở ven đường, cho dù là đi bộ trở về cũng không muốn quay lại xe ngựa nữa.
Cả người nàng đã mềm nhũn, không còn sức lực, phất phất tay: “Ngươi đi đi, một lát nữa ta nghỉ ngơi tốt lên rồi sẽ tự mình đi trở về”
Người đánh xe đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, hơi thở dần trở lại bình thường, nàng có chống đỡ thân mình, móc ra một viên đường, lại lấy ra một viên thuốc chống nôn, dự định bổ sung một chút sức lực, sau khi nghỉ ngơi thì đi tiếp.
Phía xa truyền đến tiếng vó ngựa, dồn dập gõ xuống mặt đường, khói bụi cuồn cuộn, từ phía cổng thành lao như tên bắn tới.
Lãnh Băng Cơ hơi híp mắt lại, nhìn thấy Mộ Dung Phong đã đi rồi còn quay lại, trong tay còn cầm theo một vò rượu.
Nàng hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm hẳn. Mộ Dung Phong từ trên ngựa xoay người nhảy xuống đất, lập tức đi thẳng tới chỗ nàng, mở cái nút gỗ của vò rượu trong tay ra, sau đó đưa cho nàng, chẳng nói câu nào.
Lãnh Băng Cơ ngây ngốc nhận lấy, lắc lư một cái, bên trong vang lên tiếng leng keng, hình như là tiếng của khối băng va đập vào nhau, vô cùng vui tai. Bên ngoài cái vò có một tầng nước băng mỏng mát lạnh, chạm vào lòng bàn tay, trong nháy mắt thẩm lạnh thẳng đến xương cốt tứ chi.
“Đây là cái gì vậy?” Mộ Dung Phong trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, không trả lời.
Tự mình làm cho mình mất mặt, nàng ngượng ngùng đưa vò rượu lên mũi ngửi một chút. Thứ trong vò có vị chua chua ngọt ngọt, không phải là rượu, mà là nước ô mai. Hơn nữa còn thêm băng.
Đây là loại đồ uống ướp lạnh tràn đầy trên đường phố ở hiện đại, ở cổ đại thì hơi hiếm lạ. Cái này hắn đi đâu lấy được vậy? Vừa rồi nàng còn cho rằng hắn nhất thời tức giận, ném mình ở lại rồi đi trước chứ. Thì ra là đặc biệt chạy đi lấy nước cho mình sao?
Người đàn ông lạnh lùng cứng rắn mà còn vô tình tàn nhẫn như vậy, lại là một người đàn ông ấm áp.
Bàn tay cầm cái vò của Lãnh Băng Cơ hơi siết chặt, mang theo chút run rẩy. Trong con người vậy mà cũng có chút ẩm ướt bao phủ. Nàng không muốn bị Mộ Dung Phong nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của mình, cuống quýt khẽ cắn môi dưới, cúi thấp đầu xuống.
Sương mù trong con người lập tức chống đỡ không nổi sức nặng, thấm ướt lông mi. Một vò nước ô mai nặng trịch này cùng tờ khế ước mua bán nhà khinh bạc kia của anh trai, đều là cảm động nhất trong lúc vô ý của mình. Trong nháy mắt đã xuyên qua nhân sinh sưởi ấm cuộc đời bị thương của mình.
“Không thích uống thì ném đi” Mộ Dung Phong nhìn thấy nàng ôm cái vò, lại không có ý định uống, lạnh lùng mở miệng nói.
Lãnh Băng Cơ không trả lời, ôm lên uống một ngụm lớn. Mùi vị mát lạnh, chua ngọt, mang theo hương thơm chỉ có của quả mơ, từ cổ họng tiến vào trong dạ dày. Lập tức nàng giật mình một cái, sức lực vừa mới bị hút ra, giống như thoáng cái đều đã trở lại, tinh thần hơi chấn động. Nàng lại ngửa cổ lên uống ngụm thứ hai, ngụm thứ ba.
Mộ Dung Phong nhìn sườn mặt của nàng, mắt sắc nhìn thấy chỗ khóe mắt của nàng long lanh, hình như có một giọt nước đọng lại ở nơi đó. Lông mi cong cong cũng ướt át.
Đột nhiên nghĩ tới vừa rồi đôi mắt nàng rủ xuống, lúc này hắn mới phát hiện nữ nhân này toàn thân đều là gai góc, lại cũng mềm mại và cảm tính như vậy. Một chén nước ô mai cũng có thể khiến cho nàng cảm động đến rơi nước mắt.
Chỉ có đứa trẻ thiếu sự yêu thương quan tâm mới có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Lãnh Băng Cơ uống quá vội, bị sặc rồi. Hoặc là nói, nàng cố ý ho, họ đến chảy cả nước mắt, cũng để che giấu sự thất lễ của mình, tránh cho bị Mộ Dung Phong nhìn thấy cười nhạo.
Con người của Mộ Dung Phong chợt lóe lên tia dịu dàng, nhưng vẫn lạnh lùng phun ra hai chữ: “Đáng đời”
Đúng vậy, mình quả thực là đáng đời, biết rõ phải chịu tội, lại vẫn khăng khăng giữ lại đứa nhỏ này.
Lãnh Băng Cơ ăn từng khối băng, nhai đến kêu rộp rộp, phòng miệng nói: “Cảm ơn”.
Mộ Dung Phong không được tự nhiên xoay mặt đi: “Có đi hay không?”
Lãnh Băng Cơ liếc mắt một cái nhìn mặt đường xóc nảy, lại nhìn cái vò trong tay, không biết có thể chống đỡ mình trở về đến vương phủ hay không..
Nàng đứng dậy, đi về phía xe ngựa, thân thể vẫn hơi lung lay: “Đi” Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, vòng eo mảnh khảnh bị ôm chặt, hai chân cách mặt đất, cả người đều bay lên. Tay của nàng. khẽ run run, khiến cho cái vò kia thiếu chút nữa bay mất rồi, tiếng kêu sợ hãi tràn ra cổ họng.
Mộ Dung Phong ôm lấy nàng, vững vàng đặt nàng ngồi lên trên lưng ngựa.
Cánh tay của Mộ Dung Phong vẫn vòng qua thắt lưng của nàng, hơi thở nóng hổi phun trên đỉnh đầu nàng, hơi hé miệng, hơi nóng như thiêu đốt lỗ tai của nàng: “Ngồi vững nhé”.
Phía sau lưng của nàng đã cứng lại rồi, ngồi thẳng tắp, căng thẳng đến mức cả người đều đổ mồ hôi.
Đùa cái gì vậy, đây chính là giống như ngồi ở trong ngực hắn, khó tránh có phần quá thân mật. Nếu cứ như vậy mà vào thành, rêu rao khắp nơi, có phải là sẽ trở thành truyện cười cho người ta tán gẫu hay không?
Vừa hé miệng, giọng nói thánh thót run rẩy đã vạch trần sự căng thẳng của nàng: “Ta có thể ngồi xe ngựa được”.
Cánh tay của Mộ Dung Phong siết chặt lại, hắn không nói gì, chỉ có hai chân kẹp bụng ngựa, lập tức vang lên tiếng chân ngựa lộp cộp, đi đường của hắn.
Không giống với lần trước bị điểm huyệt đạo cưỡi ngựa đi đến doanh trại, lần này bởi vì căng thẳng, giác quan của nàng đặc biệt nhạy bén.
Lãnh Băng Cơ cố gắng nhoài người về phía trước, trong lòng ôm nửa vò nước ô mai còn dư lại, một tay túm chặt lấy bờm ngựa, chỉ sợ mình sẽ lại rơi xuống. Lồng ngực ấm áp phía sau thỉnh thoảng vẫn cứ dựa vào, cách xuân sam mỏng manh, dường như nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể hắn, còn có bắp thịt cường tráng của hắn.
Lúc có gió thổi qua, sợi tóc của mình hơi vung về phía sau, nàng luôn cảm thấy tóc của mình sẽ quấn vào tóc đen của hắn, cũng sẽ khẽ quệt vào khuôn mặt của hắn, có tia mập mờ yên lặng chạy giữa hai người.
Nàng không được tự nhiên hơi nhích tới nhích lui.
Mộ Dung Phong có chút không kiên nhẫn, giận dữ thô lỗ nói: “Không biết cưỡi ngựa thì đừng tùy tiện lộn xộn, ngã xuống bản vương cũng không cứu đầu”.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy càng không được tự nhiên, thở nhẹ một tiếng: “Trâm cài của ta bị gió thổi rơi rồi”
Mộ Dung Phong không thể không ghìm cương ngựa lại, xoay người nhảy xuống ngựa, cúi đầu tìm kiếm: “Nữ nhân thật là phiền phức”
Lãnh Băng Cơ ngồi ở trên lưng ngựa, cười đắc ý một tiếng, giật cương ngựa hô lên: “Giá!”.
Tuấn mã cất vó, cuốn khói bụi mà đi. Lãnh Băng Cơ cưỡi ở trên lưng ngựa, một tay ôm vò nước ô mai, một tay nắm chặt cương ngựa, sống lưng thẳng tắp, mái tóc tung bay, tư thế oai hùng mạnh mẽ.
Ai nói ta không biết cưỡi ngựa chứ?
Giọng nói xa xa truyền đến, mang theo vẻ đắc chí: “Là người đàn ông của các ngươi thích tự tìm phiền phức. Gặp lại ở vương phủ”.
Mộ Dung Phong ngẩng mặt lên, có chút kinh ngạc lại ôm vai, dáng vẻ thong dong nhàn nhã. Đợi đến khi con tuấn mã kia chạy hơi xa rồi, mới huýt sáo một tiếng, con tuấn mã lập tức quay đầu, lần nữa chạy trở về chỗ hắn. Cho dù Lãnh Băng Cơ gào thét như thế nào, nó cũng không nghe.
Lãnh Băng Cơ cưỡi trên lưng con ngựa, còn chưa kịp đắc ý bao lâu, đã bị người ta túm lại rồi, trong lúc nhất thời tức đến mức thở hổn hển.
Mộ Dung Phong lạnh lùng cười một tiếng: “Nàng đã cho ta hiểu rõ cái gì gọi là lấy oán báo ơn rồi. Nữ nhân không thể nuông chiều”.
Lãnh Băng Cơ ngượng ngùng từ trên lưng ngựa bò xuống, ngoan ngoãn chạy trở về xe ngựa, chui vào trong thùng xe nằm chết dí, dáng vẻ sống không bằng chết.
Tục ngữ nói, đạo cao một thước ma cao một trường, xem ra mình thật sự vẫn không phải là đối thủ của hắn, từ bỏ đấu tranh thôi.
- -----------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT