Tri Thu liền căng miệng ra hô lên: “Mau đi mời đại phu, sườn phi nương nương té xỉu rồi”

Ha nhân khác cũng gào to theo, trước cửa liền bắt đầu trở nên náo nhiệt, thì tự nhiên cũng làm kinh động đến Mộ Dung Phong.

Mộ Dung Phong đang ở trong thư phòng. Thị vệ kính cẩn mà đưa phong thư trong tay đến tay của Mộ Dung Phong.

“Khởi bẩm vương gia, để thính vệ đi nghe ngóng thì Lãnh công tử từng đi học ở thư viện Chính Dương, trong lúc Lãnh công tử đi học thì vẫn luôn có thành tích là người xuất sắc của thư viện, phụ tử cũng đều khen không dứt miệng phẩm hạnh và tài học của hắn ta, cho rằng rất có hy vọng đạt được bảng vàng của năm nay. Song vào mùa hè năm ngoái thì hắn ta bắt đầu mắc phải bệnh nhẹ, không thể không trở về phủ tĩnh dưỡng, nên cũng không có nhập học, rồi tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay”.

Mộ Dung Phong mở thư ra, lấy ra một bài văn được sao chép từ bên trong ra, hai mắt xem sơ qua như cưỡi ngựa xem hoa.

“Đây là bài văn mà hắn ta đã thi Hương?” “Vâng ạ”.

“Cách hành văn từ ngữ trau chuốt lại chẳng hề xa hoa, trái lại còn có một cách nhìn riêng, chỉ tiếc là, còn hơi ngây thơ một chút, suy nghĩ chưa đủ toàn diện, hơn nữa cũng không quá hiểu biết với tình hình chính trị đương thời, miễn cưỡng cũng có thể xeem là viên đá ngọc”

Thị vệ hơi do dự, rồi ngước mặt lên: “Hồi bẩm vương gia, đế thính vệ nói, đây là bài văn mà khi Lãnh công tử mười ba tuổi đã làm”

Mộ Dung Phong lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Ngươi là đang nói, hắn ta đã trúng cử nhân khi mười ba tuổi?”

“Vâng ạ, sau đó học sĩ của thư viện Chính Dương đưa ra lời bình về bài văn này của hắn ta, cũng không khác mấy so với lời vương gia vừa nói, Lãnh công tử liền cảm thấy học thức của mình vẫn còn chưa tới, thì bèn bỏ qua việc tham dự kỳ thi mùa xuân hai lần, mà đến thư viện Chính Dương chuyên tâm học tập”.

Mộ Dung Phong gật đầu liên tục: “Nếu nói như vậy, thì đây đúng thật là một nhân tài. Còn về nhân phẩm, bản vương vẫn muốn tự mình khảo sát một chút”

“Hiện tại Lãnh công tử cũng không ở trên kinh, mà đang ở trong viện Tượng phủ dưỡng bệnh” “Mộ viên?”.

Mộ Dung Phong bỗng nhớ đến, ngày ấy lời nói của Lãnh Băng Cơ khi bị mình chất vấn, hóa ra là thật. Chẳng lẽ đến tận giờ, mình thật sự đã hiểu lầm nàng rất nhiều chuyện sao? Gồm có chuyện lần trước của Lãnh Bằng Nguyệt, rốt cuộc là một sự hiểu lầm, hay vẫn như nàng nói, có người cố ý muốn hãm hại nàng đây?

“Vâng ạ, nghe nói bệnh đã trở nên nguy kịch, nói là tĩnh dưỡng, nhưng kỳ thực nói trắng ra lại là chờ chết”

Đã là người đang kéo dài hơi tàn rồi, Lãnh Bằng Cơ còn có thể làm cho hắn ta chết đi sống lại, rồi tham dự khoa khảo khắc nghiệt sao? Hơn nữa huynh muội hai người còn giấu kín đến không lộ kẽ hỡ, ngay cả thính để vệ cũng đều chỉ thu được tình báo sai lầm, chắc chắn không phải là chỉ để mang một bất ngờ đến cho Lãnh Tương một cách đơn giản như vậy đi?

Hắn mân mê môi mỏng, tiện tay liền kẹp phong thư vào trong thoại bản của tập thơ Lâm tăng nhân, một suy nghĩ thoáng qua, bèn nhấc bút lên, viết vài ba câu xuống một phong thư, rồi giao cho thị vệ kia..

“Đi tìm một người, để hắn ta làm theo những gì bản vương dặn dò”

Thị vệ lĩnh mệnh, nhận thư, vừa quay người lại mở cửa thư phòng ra, thì liền có hạ nhân hoảng hốt chạy đến, vẫn chưa kịp vào cửa, thì đã hồi bẩm ngay: “Vương gia, sườn phi nương nương té xỉu rồi!”

“Có chuyện gì xảy ra?”. “Không biết vì nguyên do gì, sườn phi nương nương quỳ ở chủ viện một hồi lâu, kết quả vương phi nương nương chẳng quan tâm, sau đó, thể lực của sườn phi nương nương không chống đỡ nổi, liền té xỉu”.

Ánh sáng trong mắt Mộ Dung Phong trầm xuống, đứng dậy, lúc chạy đến chủ viện, thì Lãnh Băng Nguyệt cũng đã dần dần tỉnh dậy, đang nửa dựa vào trong lòng Tri Thu, mang theo dáng vẻ tủi thân lê hoa đái vũ..

“Sao lại thế này?” Hắn nhíu mày rồi lạnh lùng vặn hỏi.

Tri Thu đau lòng đến đỏ mắt, nhìn Mộ Dung Phong, cũng khóc thút thít hai tiếng, khẽ nhíu đầu mày.

“Hôm nay tiểu thư nhà ta trồng hoa, kết qủa phát hiện ra một hang động ở bãi cỏ cạnh giàn hoa, gọi hạ nhân trong phủ xem qua, thì đều nói là ổ của thỏ hoang, sợ là từ ngoài phũ chạy thẳng vào. Tiểu thư mới chợt nhớ đến hiểu lầm lần trước, cảm thấy có lẽ đã thật sự hiểu lầm vương phi nương nương, nên liền đặc biệt đến cạnh cầu xin hết lời, hy vọng có thể giải tỏa hết hiềm nghi với vương phi nương nương.

Tiếc là vương phi nương nương không chịu tha thứ, làm cho tiểu thư nhà ta vẫn luôn quỳ gối đây. Sức khỏ tiểu thư vẫn luôn không quá ổn, không chịu được trong thời gian quá dài, liền té xỉu”

“Tri Thu!” Lãnh Băng Nguyệt quở trách mà cắt ngang lời của nàng ta: “Là do ta tự nguyện quỳ gối ở đây, vốn chính là do ta đã làm sai trước, không nên trách tỷ tỷ”.

“Nhưng tiểu thư cũng không phải cố ý mà, ai mà ngờ chuyện lại trùng hợp đến thế chứ? Lúc đó đại tiểu thư cũng không chịu giải thích, nói chuyện còn khó nghe như vậy, thường xuyên qua lại mới...”

“Được rồi, Tri Thu!” Lãnh Băng Nguyệt lại ngắt lời nàng ta một lần nữa: “Sai lầm chính là sai lầm, tỷ tỷ không chịu tha thứ, thì cũng là lẽ phải”

Mộ Dung Phong mấp máy môi mỏng: “Tri Thu, đỡ chủ tử nhà người trở về nghỉ ngơi” “Thế nhưng tỷ tỷ nàng..”. “Nàng có tha thứ cho người hay không, cũng không có quan trọng như thế”

Lãnh Bằng Nguyệt cúi đầu khổ sở: “Dù cho tỷ tỷ có nhìn ta như thế nào, ta vẫn muốn cùng tỷ tỷ sống chung vui vẻ. Vả lại, ta lại càng không muốn khiến vương gia cũng cho rằng, ta có ý làm khó dễ tỷ tỷ”.

“Trở về đi” Mộ Dung Phong thản nhiên nói: “Trong lòng bàn vương tự có tính toán”.

Lãnh Băng Nguyệt muốn nói lại thôi, song không nhìn ra được thái độ của hắn rốt cuộc ra sao, bèn xoay người rời khỏi chủ viện đầy thấp thỏm.

Mộ Dung Phong đứng ở cửa một hồi, nghe thấy bên trong chẳng có tiếng động gì, mà cũng không có người ra nghênh đón, bèn xoay người rời đi.

“Kỳ lạ, vương gia không phải nên đi vào vấn binh hỏi tội hay sao?” Lãnh Băng Cơ khoanh tay nghiêng người dựa vào cột hiên, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn Mộ Dung Phong: “Sao lại đi chứ?”

Mộ Dung Phong dừng bước: “Ngươi có gì muốn nói?” “Không có”. “Vậy ta ở lại làm gì?”.

“Dựa theo tác phong khi trước của ngươi, ngươi cần phải trực tiếp dùng một cước đá văng của phòng của ta, sau đó hùng hổ mà bóp cổ ta, chất vấn tạ vì sao không chịu tha thứ cho nàng ta?"

“Sau đó người sẽ nói gì?”

“Ta liền sẽ hỏi người, vì sao ta phải tha thứ cho nàng? Hoặc là, giống như ngày ấy người đối xử với ta, cũng để cho Lãnh Bằng Nguyệt nếm thử một chút tự vị bạo hành gia đình, thì sẽ sẽ tha thứ cho nàng”.

“Ngươi đã tưởng tưởng tốt đến như thế để đối phó ta, kết quả phát hiện ta không có dựa làm theo nguyện vọng của ngươi, thì có phải rất mất mát hay không?”

Lãnh Băng Cơ ngẫm lại, hình như có hơi như vậy thật. Chính mình mài đao ken két, chuẩn bị tốt để làm một hồi chuyện lớn, thì lại phát hiện, quân địch chỉ liếc mắt nhìn mình một cách khinh miệt xong, liền đã rút quân. Cái này gọi là anh hùng không có đất dụng võ đó.

Nàng mân môi: “Ta chỉ tò mò, ngươi có phải đã thay đổi sách lược chiến thuật, cũng chuẩn bị tâm lý trước hết rồi sao”.

Mộ Dung Phong trừng mắt nhìn nàng: "Ở trong lòng người, bản vương chính là người ngang ngược không phân rẽ phải trái hay sao?”

Lãnh Bằng Cơ gật đầu, rồi lại cuống quýt lắc đầu, lần đầu tiên cảm thấy, vị vương gia này thật ra cũng không có ngốc đến vậy, vẫn có thể phân biệt đúng sai, chẳng qua là có hơi bá đạo: “Vương gia anh minh thần võ, nhìn rõ mọi việc, xử án như thần”

Mộ Dung Phong híp mắt: “Dáng vẻ ngươi trịnh trọng nói vớ nói vẩn thật xấu xí” “Vậy dáng vẻ bình thường của ta có phải rất đẹp?”.

Mộ Dung Phong ghét bỏ mà đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cho àng một ánh nhìn tự mình hiểu. Rồi sau đó xoay người, muốn đi.

Lãnh Băng Cơ ngoài miệng nói bẽ mặt, rồi cười hì hì: “Đi thong thả không tiễn” “Đi với ta!” “Đi?” “Ra phủ” “Đi đâu?” “Đến rồi thì người sẽ biết”

Mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Chắc là không phải lừa mình đem đi bán đó chứ? Có đếm bạc hay không?

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play