“Cẩm Ngu đã bỏ chạy trở về giữa đường, thiếp cũng không rõ đã xảy ra những gì, là nàng ta đã tìm đến Triệu ma ma, cầu xin Triệu ma ma cho gặp thiếp, thần thiếp thực sự không biết gì hết, thần thiếp bị oan, đúng rồi, thần thiếp cũng là bị nàng ta mê hoặc”
“Thủ vệ trong phủ kiểm tra nghiêm ngặt, nếu không phải do ngươi âm thầm tiếp ứng, làm sao muội ấy có thể vào được vương phủ, làm sao có khả năng mê hoặc bản vương? Hiện giờ muội ấy đang trốn ở nơi nào?”
“Tử Đẳng tiểu trúc, tại gian phòng vốn dĩ là của Tri Thu”
Lời nói vừa dứt, cả người nàng ta cũng bay ra ngoài, lại một lần nữa nặng nề rơi xuống trên mặt đất.
“Lãnh Băng Nguyệt, tại sao người chết lại không phải là ngươi, tại sao? Bản vương giết chết ngươi!”
Hắn giống như một con sư tử hung hăng giận dữ với đôi mắt đỏ rực, khuôn mặt đẳng đẳng sát khí tựa như dao sắc nhọn, hai bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, nâng lên cao với sát khí ngang tàn muốn hủy diệt vạn vật, rút thanh kiếm ở bên hông của thị vệ ra.
Sau khi ánh sáng từ thanh kiếm lóe qua, Lãnh Băng Nguyệt hét lên hai tiếng thê lương thảm thiết, đôi chân đang lành lặn bình thường của nàng ta đã bị chém đứt gân.
Nàng ta cuộn tròn lại vì đau đớn, máu me bê bết khắp người.
Mà Mộ Dung Phong chẳng qua chỉ là quăng Lãnh Băng Nguyệt đi, nhưng lại giống như nhấc lên một tảng đá lớn, cổ tay run lên, dáng người lảo đảo về phía trước, thanh bội kiếm chống trên mặt đất, một đầu gối quy xuống đất, lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.
Hắn cảm thấy bản thân dường như đã tiêu hao toàn bộ lực khí trong người, thậm chí nhấc tay lên thôi cũng cảm thấy rất khó khăn. Đầu óc hắn cũng bắt đầu choáng váng.
Thẩm Phong Vân hùng hùng hổ hổ chạy tới, theo sau là bóng dáng bụi bặm phong trần của Vân Thanh đạo sĩ và Thiên Nhất đạo trưởng, trong lòng lo lắng như lửa đốt mà chạy thẳng đến Triều Thiên Khuyết.
Chỉ nhìn thấy Nhi Nhi ôm lấy Lãnh Băng Cơ trong vòng tay mà khóc đến mức như tan nát cõi lòng, Mộ Dung Phong bóp chặt lồng ngực, hai mắt trợn tròn như muốn nứt ra.
Đã chậm một bước rồi.
Roi ngựa trong tay rơi xuống đất một cách trầm mặc, Thẩm Phong Vân dùng hết sức vò đầu bứt tóc của chính mình, giống như một đứa trẻ, nghẹn ngào nức nở khóc thành tiếng.
Hắn đang hối hận, tại sao trước đây bản thân hắn không hề để tâm đến lời nói của Tê Cảnh Vân, nếu như hắn đích thân dẫn Vân Thanh đạo sĩ đi mời người trước, mà không phải xử lý những tư liệu kia, chỉ cần hắn nhanh hơn một chút nữa, nhất định có thể cứu vãn mọi chuyện đã xảy ra, biểu tẩu nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Chỉ trách bản thân quá tự dẫn tới giờ đây không thể cứu vãn mọi chuyện được nữa.
Đạo sĩ Thiên Nhất mệt mỏi chán nản khi đến một nơi đầy mưu mô toan tính đấu đá nhau như kinh thành, hàng năm cứ đến mùa này, ông ta đều sẽ đến Mai Hoa Quan, một nơi cách kinh thành hai mươi dặm, nghỉ chân dưới khung cảnh hoa mai nở rộ, ở nơi đó chủ quán sẽ dùng nhụy của những bông mai vàng dưới trời tuyết rơi để pha trà, rồi cùng nhau đánh cờ. Cho tới khi gần đến giao thừa, ông ta mới hồi kinh để xem tinh tượng.
Vân Thanh cũng không hề hay biết ông ta chính là Thiên Nhất đạo trưởng, người có tiếng tăm lừng lẫy, chỉ là có chút quen biết với chủ quán kia mà thôi, chỉ biết rằng trong quán có ngọa hổ tàng long, thì ra vị cao nhân được nhắc đến chính là ông ta. Đi đến Mai Hoa Quan xem thử, Thiên Nhất nghe nhắc đến Kỳ vương phủ thì đã cảm thấy đại sự không ổn, vội vàng quay trở về ngay lập tức, không ngờ rằng vẫn là chậm mất một bước.
Thiên Nhất lắc đầu thở dài: “Mê Hôn Hương, Định Hồn Phách, lại thêm cả Nhiếp Hồn Thuật, ba loại thủ đoạn như thế này lại bị hạ trên cơ thể của một người, vậy mà còn có thể dựa vào ý niệm của bản thân thân để cưỡng bức phá vỡ. Đây chính là do bị tà khí làm tổn thương lục phủ ngũ tạng”
Ông ta bước tới phía trước, lấy ra một viên đan dược từ trong ống tay áo ra: “Mong Phong vương gia kìm nén đau buồn, bảo trọng thân thể”.
Kiếm Hiệp HayMộ Dung Phong nghiến chặt răng, thở hổn hển hai cái, sau đó ngẩng mặt lên, trong mắt hiện lên một tia hy vọng cháy bỏng: “Đạo trưởng, ông có biết thuật cải tử hoàn sinh không?”