“Phong vương gia, trước mắt ngài hãy bình tĩnh một chút, hãy nghe ta nói, thật sự không có chuyện đó. Nếu như ngài không tin thì ngài có thể hỏi bọn hắn”
Mộ Dung Phong quay mặt, dường như đã kích động đến nỗi nói năng lộn xôn: “Phong vương phi đâu?”
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều tràn ngập sự khó hiểu, nhìn nhau rồi đáp: “Từ đầu đến cuối, chúng thần đều không thấy một ai chạm tay vào quan tài cả”
Bỗng nhiên lúc này có người lại bừng tỉnh: “Dọc đường chúng thần có chạm phải một đội ngũ đưa tang, chắc chắn đội ngũ đưa tang đó có điều kì lạ”
Mọi người cũng phụ họa theo lời nói ấy: “Đúng rồi, chắc chắn là nhóm người đưa tang ấy có gì kì lạ. Nhưng…”
Nhưng mà người ta trộm thi thể của Phong vương phi làm gì chứ? Để minh hôn sao?
“Cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra?” Mộ Dung Phong vô cùng lo lắng ép hỏi.
Vì vậy, người vừa nói câu đó ngay lập tức kể lại chỉ tiết chuyện gặp đám người đưa tang trên đường đi.
Nhất định là Cừu thiếu chủ! Bọn họ đi về hướng nào?”
Mọi người đưa tay chỉ một cái.
Mộ Dung Phong quay người vội vàng nhảy lên ngựa, phóng thẳng đi.
Sau đó, Thẩm Phong Vân cảm thấy lo lắng nên cũng phóng ngựa chạy theo.
Roi da thúc ngựa, lao theo đường mà tên lúc nãy chỉ dẫn, tiến vào đường núi.
Xa xa phía trước, quả thật đã xuất hiện đoàn xe đưa tang, kéo theo khói bụi mịt mù.
Hai người cưỡi ngựa, hộ tống phía sau xe.
Chắc chắn chính là bọn họ, không thể nào sai được.
Trong lòng của Mộ Dung Phong nóng như lửa đốt, hung hăng siết chặt dây cương, mau chóng đuổi theo.
Hai người hộ tống phía sau nghe được tiếng vó ngựa dồn dập, quay lại đã thấy Mộ Dung Phong đang đuổi theo, bọn hắn ngay lập tức kinh hãi, mau chóng thúc giục xe ngựa chạy nhanh hơn.
Một trước một sau cứ dọc theo đường núi mà chạy, Mộ Dung Phong vẫn đuổi theo không ngừng.
Bỗng nhiên, phía trước diễn ra một khung cảnh khiến người ta hồn bay phách lạc, chiếc xe ngựa phía trước dường như vô cùng hoảng hốt, con ngựa chạy bừa đâm thẳng vào thân của ngọn núi, sau đó chiếc xe ngựa lật nghiêng, rơi xuống vách núi.
Mô Dung Phong tê tâm liệt phế, gào thét kinh hãi: “Băng cơ”
Hắn trơ mắt nhìn xe ngựa rơi xuống, bao gồm cả chiếc quan tài, sau khi bị va chạm, chiếc quan tài chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, sau đó thì biến mất không thấy gì nữa.
Hai người theo phía sau chiếc xe ngựa vẫn không hề dừng lại, thừa cơ dọc theo đường núi chạy thoát.
Mộ Dung Phong cũng không có ý định điều khiển con ngựa dừng lại trước vách núi, mà cứ sững sờ đánh ngựa chạy như bay về phía trước.
Thẩm Phong Vân đi theo phía sau Mộ Dung Phong cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, hắn sợ hãi phi thân lên ôm lấy Mộ Dung Phong lăn xuống đất, thế mới cứu hắn được một mạng, không ngã xuống vách núi cùng với chiếc xe ngựa.
Một chút hy vọng vừa mới dâng lên trong lòng của Mộ Dung Phong, trong nháy mắt đã tan vỡ.
Vách núi cao như vậy, mặc dù Lãnh Băng Cơ không chết nhưng bây giờ nàng còn có khả năng sống sót sao?
Hắn gần như vừa lăn vừa bò đến bên cạnh vách đá, mười ngón tay bấu chặt xuống nền đất, máu tươi đầm đìa chảy ra, tròng mắt cũng như muốn nứt ra.
Lãnh Thanh Hạc dẫn theo thị vệ chạy đến, đi đường vòng xuống vách núi. Dưới vách núi là dòng nước chảy xiết, đừng nói đến thi thể, ngay cả mảnh vỡ của chiếc quan tài đang ở nơi đâu bọn họ cũng đều không thấy.
Cuối cùng, cũng chỉ tìm được một góc váy của Lãnh Băng Cơ bị mắc phía trên cành cây khô.
Mộ Dung Phong lại ngẩn ngơ thêm một lần nữa, nắm chặt cạp váy, cả người cứng đờ như một khúc gõ.
Chẳng lẽ, hắn phải thật sự mất đi nàng hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT