Mộ Dung Phong tức giận nói xong liền phất tay áo trực tiếp đi thẳng về hướng Tử Đằng tiểu trúc.
Từ đằng xa, Đinh Hương đang canh giữ trước cửa Tử Đằng tiểu trúc, nhìn thấy Vương gia từ xa đi tới liền vội vàng chạy vào trong sân thông báo cho chủ tử nhà mình.
Mộ Dung Phong mặt mũi đầy vẻ tức giận bước vào phòng của Lãnh Băng Nguyệt.
Lãnh Băng Nguyệt thấy hắn tới liền kêu Đinh Hương dìu nàng ta đứng dậy thỉnh an hắn.
Mộ Dung Phong một cái liếc mắt cũng không thèm nán lại cho nàng ta, trực tiếp bước qua hướng về chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
“Tỷ tỷ của thiếp tỉnh lại chưa? Tỷ ấy có gặp chuyện gì nguy hiểm không?”
Mộ Dung Phong nghiêm nghị nói.
“Nàng ấy không sao.”
“Nghe nói tỷ ấy bị công tử nhà họ Tề nhốt trong sơn trang nhiều ngày, vậy tỷ ấy có bị thương tích gì không?”
Lời này rõ ràng mang theo một chút xúi giục cùng khiêu khích.
Trước kia Mộ Dung Phong hắn còn nghĩ đây chỉ đơn giản là những lời nói quan tâm, nhưng hiện tại hắn cảm thấy những câu nói “quan tâm” như thế toàn chứa đựng âm mưu, tâm cơ hại người khó lường.
Hắn ra lệnh cho Đinh Hương đi ra ngoài, rồi lạnh lùng nhìn Lãnh Băng Nguyệt.
“Lãnh Băng Cơ ở trước mặt bản vương chưa bao giờ giả mù sa mưa quan tâm nàng, nàng ấy cũng chưa bao giờ che giấu sự chán ghét đối với nàng.”
Lãnh Băng Nguyệt nhíu mày.
“Thiếp biết, tỷ ấy cho tới bây giờ cũng không thích thiếp.”
“Hai người các người đã bất hòa với nhau, nàng cần gì phải cố làm ra vẻ như vậy?”
Lãnh Băng Nguyệt sững sốt.
“Ý của Vương gia là? Tỷ tỷ xưa nay không thích thiếp, luôn xem thiếp như cái gai trong mắt, nhưng thần thiếp vẫn không màng mà thủy chung một lòng quan tâm tỷ ấy.”
“Tri Thu cùng nàng có mười mấy năm cảm tình, nàng nói giết liền giết, nàng bảo ta làm sao có thể tin tưởng nàng thật tâm đối đãi với tỷ tỷ của mình?”
Lãnh Băng Nguyệt khóe môi rung rung.
“Vương gia hôm nay đến đây là để khởi binh vấn tội thiếp thân sao? Tri Thu dù gì cũng là một đứa nô tỳ thấp hèn mà thôi, làm sao có thể đem nàng ta cùng tỷ muội thân thiết của thiếp đánh đồng với nhau?”
“Bản vương hỏi nàng, Tri Thu đã phạm phải lỗi tài đình gì mà khiến cho nàng nhọc nhằn trăm phương ngàn kế tìm cách truy giết nàng ta?”
Lãnh Băng Nguyệt vơ đại một lý do đã nghĩ ra trước đây.
“Nàng ta từ khi trở thành nha đầu thông phòng cho Vương gia liền không coi ai ra gì, cưỡi lên đầu thiếp thân tác oai tác quái, thậm chí có lần còn định vu hại thần thiếp, thiếp thân chỉ là đề phòng hậu hoạn về sau cho mình mà thôi.”
“Thật vậy sao?”
Mộ Dung Phong cười lạnh.
“Chẳng phải nàng ta phát hiện nàng tư thông cùng Phương Phẩm Chi liền bị nàng giết chết để bịt đầu mối sao?”
Lãnh Băng Nguyệt đột nhiên đứng hình như bị sét đánh, ngẩng mặt lên, nhìn thấy cả người Mộ Dung Phong lúc này toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lùng như tảng băng, ánh mắt thì đằng đằng sát khí, nàng ta không còn can đảm đối diện với hắn liền chuyển dời tầm mắt sang nơi khác.
“Vương gia sao còn nghe người khác ăn nói bậy bạ? Chẳng phải Huệ phi nương nương đã điều tra rõ ràng chuyện này rồi sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT