“Đệ nên cầu nguyện rằng Băng Cơ không sao, nếu không, Tề Cảnh Vân, ta nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình với đệ.”

“Biểu ca!”

Tề Cảnh Vân ở sau lưng gọi y.

“Huynh có biết tại sao biểu tẩu mau chóng giữ chặt Phi Ưng Vệ không?”

“Quy tắc làm việc Phi Ưng Vệ vô cùng tàn nhẫn, cho dù là người thân quen cũng không nương tay.”

Tề Cảnh Vân cười ha hả, vẻ mặt tỏ vẻ cà lơ phất phơ.

“Biểu tẩu nói là muốn giết người diệt khẩu, mượn tay Phi Ưng Vệ giết tên nam nhân đã bội bạc với tỷ ấy.”

Bước chân Mộ Dung Phong đột nhiên dừng lại, hắn kinh ngạc quay mặt lại hỏi.

“Đệ nói cái gì?”

Phản ứng của y khiến Tề Cảnh Vân ngạc nhiên.

“Khi nghe biểu tẩu nói vậy, đệ cũng không tin.

Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, lần đó trên đường đi sơn trang thử tẩu ấy, lời nói của tẩu ấy rõ ràng ngập ngừng không nhất quán, nên đệ cảm thấy chuyện đó có lẽ là thật rồi.

Nhưng mà đệ thật muốn biết, người nam nhân không muốn sống đó là ai? Chọc ai không chọc, lại đi chọc tức biểu tẩu.

Nghĩ lại cũng oan uổng cho người nam nhân đó, có khi còn chưa hiểu chuyện gì đã nhanh chóng lìa đời.”

Phi Ưng Vệ? Bội tình bạc nghĩa? Còn có khi cứu Băng Cơ được nửa đường, nàng ấy đột nhiên hỏi một câu không thể giải thích được.

Am Nam Sơn Ni!

Đầu óc Mộ Dung Phong như muốn nổ tung, thoáng chốc liền trở nên trống rỗng.

Hắn chưa từng đem chuyện tình của chính mình cùng Lãnh Băng Nguyệt nói cho nàng ấy, làm sao nàng ấy có thể biết được chứ?

Còn có chuyện mang thai của nàng ấy, Mộ Dung Phong thân làm trượng phu đối với thời gian nữ tử mang thai cũng không có tính toán gì nhiều, chỉ biết là thời gian mười tháng sau liền có thể sinh nở.

Nhưng mà thời gian thụ thai nhất định phải tính toán cho ăn khớp.

Đêm đó dưới gốc cây hoa tử đằng, nữ nhân cùng mình trải qua đêm xuân mộng mị rốt cuộc là ai?

Vì sao thị vệ lại hồi bẩm, nói người đêm đó ngủ lại am Nam Sơn Ni là Lãnh Băng Nguyệt?

Hắn còn nhớ rõ Xích Luyện Thủ Cung độc nhất trên người Lãnh Băng Nguyệt, nhưng trước ngực Băng Cơ hoàn toàn trắng nõn, không hề có tỳ vết.

Không lẽ là Băng Cơ sao?

Hắn đè ép gặn hỏi Tề Cảnh Vân từng chữ một, cố gắng kìm lại nội tâm đang dâng trào.

“Những gì đệ nói là sự thật?”

Tề Cảnh Vân kinh ngạc liếc y một cái.

“Huynh còn không biết? Chẳng lẽ biểu tẩu chưa bao giờ nói qua với huynh sao? Hay là đệ lại bị lừa rồi? Biểu tẩu đúng là một đại lừa đảo, cứ nói hươu nói vượn, sao suốt ngày tỷ ấy cứ thích đi lừa gạt đệ cơ chứ?”

Mộ Dung Phong không muốn nghe những lời sau nữa, lập tức vội vàng trở về phủ, tự chính bản thân mình điều tra rõ ràng mọi chuyện!

Lòng như lửa đốt trở lại Vương phủ, Băng Cơ vẫn còn chưa tỉnh lại, nàng ngủ vô cùng an ổn, hoàn toàn không hay biết Mộ Dung Phong hắn lúc này chất chứa bao nhiêu khó chịu.

Hắn ra lệnh cho người gọi Triệu ma ma bên người Lãnh Băng Nguyệt lại đây.

Triệu ma ma không biết chuyện gì đang xảy ra, nơm nớp lo sợ run rẩy quỳ xuống dưới chân y.

Mộ Dung Phong lạnh lùng hỏi.

“Tháng ba năm nay, trước khi Lãnh Băng Nguyệt gả vào Vương phủ, nàng ta có từng đến am Nam Sơn Ni để dâng hương và ở lại qua đêm hay không?”

Triệu ma ma gật đầu.

“Xác thực là có việc này.”

“Còn có ai đi cùng các người?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play