Các gia tộc lớn đều biết, Lãnh Thanh Hạc và Sở Nhược Hà đã lấy nhau rất nhiều năm, vẫn luôn không có động tĩnh gì. Mà bây giờ Lãnh Bằng Cơ mới về kinh thành hơn hai tháng, vậy mà hai người đã có tin vui! 

Phải biết rằng, phủ tướng quân không phải là một gia đình bình thường, có đại phu kiểu nào mà không tìm được? Mấy năm nay, chắc chắn hai người đã bí mật chữa trị ở rất nhiều nơi nhưng đều không có hiệu quả. 

Nói Lãnh Băng Cơ là Tổng tử quan âm, tuyệt đối không phải là nói quá! 

Y thuật của nàng quả thật là quá cao siêu rồi. Nhất thời, mọi người ở đây đều cảm thấy trận động. Có gia đình hỗn loạn phức tạp nào mà không gặp phải vấn đề con nối dõi chứ?  Hay là, sau khi về phủ ta cũng thắp hai nén hương cho Phong vương phi để cầu một đứa con trai? 

Mọi sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Lãnh Băng Cơ, không ai còn quan tâm đến vết thương của Na Trát Nhất Nặc nữa. 

Đại phu của phú quốc công cuối cùng cũng chạy đến. Chuyện này xảy ra tại hôn lễ ở phú quốc công, nữ quyền của phủ quốc công đều tập trung vây xung quanh đó. 

Đại phu kiểm tra vết thương cho Na Trát Nhất Nặc, cầm máu, bôi thuốc, miệng vết thương không nhỏ, dài hơn một tấc, khả năng cao là sẽ để lại sẹo. 

Một người con gái còn chưa lấy chồng mà bị hủy đi dung mạo cũng là một chuyện rất lớn. 

Ở bên khu chỗ ngồi của khách nam, mọi người nhìn nhau, không có ai lên tiếng. 

Mẫu thân của Thẩm Phong Vân cảm thấy rất phiền não, nhất thời cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm, bà phải tìm ra là kẻ nào đã làm đổ bình phong. 

Bức bình phong vừa rơi xuống đất này được làm từ gỗ giáng hương đỏ. Loại gỗ này rất nặng, lại còn có đế bên dưới, khá chắc chắn, trừ phi là bị ai đó đẩy mạnh, nếu không thì không thể đổ được. !Hiên vương chủ động đứng lên, áy náy nói: “Vừa nãy là bản vương say rượu, đứng không vững, không biết là bị ai đó ồn ào đấy đụng vào bình phong. Cho phép ta tại đây bồi tội với công chúa” 

Hiên vương phi đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì lo lắng. Người khác muốn tránh đi còn không kịp, sao hắn lại chủ động đứng lên nhận lỗi chứ? 

Một đám người đang ồn ào, ai mà biết được là kẻ nào đã đụng phải vương gia? 

Nàng ta lo lắng, nháy mắt với Hiên vương. 

Hiên vương làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Công chúa Nhất Nặc yên tâm đi, bản vương nhất định sẽ mời đại phu tốt nhất chữa lành vết thương cho nàng, nhất định sẽ không để dung mạo xinh đẹp của nàng bị hủy. Ta sẽ vào cung mời ngự y trong cung đến đây” 

Na Trát Nhất Nặc chạm vào mặt mình, mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng, cắn chặt môi vì bất bình. Hiên vương không nói còn đỡ, hắn vừa nói xong thì nước mắt nàng ta liền rơi xuống. 

Không nói lời nào. 

Ôi, nữ nhân chanh chua hung hãn này sao lại biến thành sản phụ rồi? Đây không phải phong cách của nàng ta a? 

Lãnh Băng Cơ còn tưởng rằng nàng ta sẽ nhân cơ hội này để lừa bịp tống tiền phủ quốc công chứ. Hóa ra là nàng đã lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi sao? 

Hiên vương phi cười tủm tỉm: "Vậy vương gia giao việc này cho thiếp đi? Thiếp sẽ tiến cung, tìm mẫu hậu, mời ngự ý đến đây 

Hiên vương xua tay: “Chuyện này bắt đầu từ ta, dám làm phải dám nhận, bản vương sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, các người không phải nhiều lời nữa” 

Hiên vương ngay lập tức không uống rượu hỉ nữa, rời khỏi phủ quốc công, vào cung. 

Hôn lễ đang vui vẻ thì bị chuyện không vui này làm cho xáo trộn. Mọi người không còn hứng thú với những vui vẻ cười đùa nữa. 

Người của phủ quốc công trong lòng cũng lo lắng, biết rằng vị công chúa Nam Chiều này không dễ động vào. Bây giờ một tai nạn ngoài ý muốn đã khiến nàng ta bị hủy dung, phải giải thích như thế nào đây? 

Lãnh Băng Cơ khịt mũi, cảm thấy Na Trát Nhất Nặc này chỉ đơn giản là không may mắn. Nhưng mà nàng cũng không thể nói gì, rốt cuộc thì ai có thể mang dung mạo của mình ra làm trò đùa chứ? Sự việc phát sinh ngoài ý muốn, ai cũng không thể nói gì được. 

Hiên vương vừa đi thì Na Trát Nhất Nặc cũng đứng lên trở về dịch trạm. Lãnh Băng Cơ cũng gọi Mộ Dung Phong cùng về phủ. 

Mộ Dung Phong còn có điểm kỳ quái: “Không phải nàng muốn xem náo nhiệt sao? Sao lại không đợi nữa?” 

Lãnh Băng Cơ mím môi cười, lão thái quân và lão quốc công đều muốn được ôm cháu, hôm nay đám người này làm sao có thể khuấy động chuyện tốt giữa hai người kia được? Vì vậy, không náo động phòng được thì chẳng có náo nhiệt gì để xem cả. 

Tiểu Vân Triệt một tay chống ma nằm trên đùi Lãnh Băng Cơ, ngẩng mặt lên háo hức nhìn nàng. Một đôi mắt với lông mi dày ngân ngấn nước. 

“Mẫu thân, nhà cữu cữu thật sự có hài tử rồi sao?" Lãnh Băng Cơ gật đầu: "Con sắp được làm cà cà rồi”. 

“Mẫu thân, khi nào thì người cũng sinh cho con một tiểu đệ đệ?” 

Lãnh Băng Cơ không nghĩ đến, hắn vậy mà lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này. "Mẫu thân và cha chỉ thương một mình con không tốt sao?” “Con muốn có một tiểu đệ đệ” 

“Tại sao lại không phải là tiểu muội muội chứ?”, Mộ Dung Phong có chút không vui. 

"Tiểu muội muội không thể san sẻ trách nhiệm với con, lại còn cần con bảo vệ, khóc lóc nũng nịu, thật phiền” 

Lãnh Băng Cơ cau mày: “Chia sẻ trách nhiệm gì với con? 

Tiểu Vân Triệt thở dài: “Lẽ nào người không nhìn thấy gánh nặng con mang trên lưng sao? Con bị gánh nặng đè cho không lớn được này” 

Hơ, tên tiểu tử lông tơ chưa rụng, miệng còn hội sữa này mà cũng có áp lực sao? 

Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Ta chỉ nhìn thấy một con khỉ nhỏ không thích học bài, không tim không phổi chỉ ham chơi thôi.” 

Tiểu Vân Triệt nhìn nàng bằng ánh mắt ghét bỏ: “Con còn không ghét bỏ người đấy! Cha luôn nói con là nam tử hán, phải học cách bảo vệ người. Cha người còn không xem xem, người đã lấy phải một người thê tử thích gây rắc rối như thế nào, khiến cho con ngày nào cũng không thể yên tâm được, thật mệt mỏi!” 

Lãnh Băng Cơ cười đến ngày người: “Đây chính là gánh nặng mà con nói đến sao?" 

“Vừa nãy đầu, với đầu a?”, Tiểu Vân triệt xì mũi coi thường, thân hình mũm mĩm ngay ngắn, đến đầu ngón tay. 

“Người nhìn xem, cha cừu nói, tương lại tài sản của nhà họ Cừu sẽ là của con, vì vậy, trước tiên con cần phải học kinh doanh với hắn, kiếm tiền mỗi ngày. Làm sao tính toán, nhìn được số sách, tìm kiếm cơ hội kinh doanh, chăm sóc việc kinh doanh. Người nói xem, con có một không?” 

Thật sự là mệt mỏi, nghe thôi đầu đã to ra rồi, Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Mệt” 

Chính là nói, đứa bé Tiểu Vân Triệt này, làm sao lại đột nhiên nghĩ đến cách đó chứ, quả nhiên là Lão gia tử bày cách. 

Mộ Dung Phong đứng một bên ậm ừ: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, tạm thời chúng ta không muốn có thêm hài tử” Tiểu Vân Triệt cong môi: "Em bé là do mẫu thân sinh mà người có biết sinh đầu, người không quản được việc này” 

Mộ Dung Phong nghẹn, con trai còn nhỏ, không thích hợp cùng hắn bàn luận về vấn đề giáo dục chuyên sâu này. Không có việc của mình thì là không có việc của mình đi, du sao không quan tâm đến việc của người khác là được. 

Muốn tạo mối quan hệ tốt với đứa bé này thật không dễ dàng, đúng là gánh nặng đường xa mà. 

Tâm trí của Lãnh Băng Cơ đã sống động hơn một chút rồi.. Nàng có nên xem xét việc sinh thêm một đứa bé nữa không? Chỉ một đứa hình như là không đủ để chia a? Một đứa học y, một đứa dẫn quân đánh giặc, một đứa kinh doanh, còn có... 

Mẹ kiếp, một sự nghiệp vĩ đại, đa dạng ngành nghề, có phải nên sinh một tổ không? Đến lúc đó, dù không nên thân cũng có thể tạo ra một đoàn tướng quân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play