Hoàng hậu cắn chặt hàm răng: “Đến con cũng hỏi như vậy, bây giờ ta nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội. Chỗ hoàng thượng, sợ là cũng hận ta chết, Tiểu Vân Triệt kia là máu thịt của ông ấy!” 

“Mẫu hậu yên tâm đi, phụ hoàng cũng chỉ làm bộ cho Huệ phi và Lãnh Băng Cơ kia nhìn thôi. Mấy ngày nữa, sóng gió qua đi, phương án kia cũng sẽ quay lại với người thôi. Hậu vị này của người không phải ai cũng động vào được” 

Hoàng hậu xoa xoa mi tâm: “Thực sự hai ngày này, mẫu hậu nghĩ suốt, chuyện này tột cùng là ai làm ra cái bẫy này?” “Không chừng chính là Lãnh Băng Cơ và Huệ phi vừa ăn cướp vừa la làng chứ?”  “Lãnh Băng Cơ sẽ không đem tính mạng của con mình ra đùa đầu, hơn nữa, việc này giống như có người mượn dao giết người, sau đó vu oan lên người ra, nhất tiễn song điều 

“Mấy năm nay, hậu cung đều dưới sự quản lý của người, tất cả phi tần đều ngoan ngoãn, ai dám đâm chọt chứ? Đếm tới đếm lui, có thể lên mặt đài, cũng không có mấy người” 

“Biết người biết mặt không biết làm, có vài người khúm núm với mẫu hậu hoặc không tranh quyền thế, ai biết được, có ẩn chứa giã tâm gì không?” 

Như Ý nghiêng người ngồi bên hoàng hậu: “Nói một ngàn phải nói một vạn, vẫn không phải là do đại tẩu không sinh được con trai, mới khiến cho vào người sinh ra dã tâm? Nếu không, có ca ca con ở đây, làm gì người khác có chuyện gì chứ?” 

Nhắc đến Tra Nhi này, đầu hoàng hậu càng thêm đau: "Ai bảo đại ca con không có cái phúc này? Sinh ra mấy đứa đều là quận chúa. Ta chống mất mong chờ bao lâu nay, lần nào cũng thất bại” 

Như Ý hạ giọng: “Con nghe người ta nói, Nam Chiếu có một loại bí dược, sau khi uống xong, liền có thể mang thai con trai” 

Sắc mặt hoàng hậu run lên: “Con nghe ai nói? Cổ thuật bên Nam Chiểu đó rất tà tính, nếu không phải hôm đó ta tận mắt nhìn thấy, ta đã khó mà tin được. Nữ nhân Nam Chiều càng không thể trêu chọc vào, con không được có bất kỳ liên hệ nào với người Nam Chiểu hết”. !Ngữ khí Như Ý ngập ngừng: "Chính là bởi vì tà tính, cho nên mới có tác dụng đó. Người nói xem, đại tẩu uống bao nhiêu là thuốc, có lần nào có tác dụng đấu? Dù sao con không nghe nói, có lang trung nào có bản lĩnh này cả. Còn không bằng mở ra lối riêng, thử dùng phương thuốc khác” 

Hoàng hậu nhíu mày nhìn Như Ý: “Không được, bây giờ phụ hoàng con rất phản cảm với cổ thuật của Nam Chiếu, vừa nhắc đến mấy chữ này là nối trận lôi đình ngay” 

"Chúng ta không nói, ai mà biết chứ? Lẽ nào chúng ta chỉ ngồi đây chờ chết sao? Giả dụ đại hoàng huynh mãi không có con trai nối dõi, hoàng vị tương lai, người nghĩ còn có được sao?” 

Lòng hoàng hậu có chút dao động. 

“Vậy con tìm được người tin cậy chứ? Mấy cái thuốc tầm bậy tầm bì dù sao ta cũng không yên tâm cho đại ca con uống đầu, ai mà biết sẽ xảy ra vấn đề gì chứ?” 

Như Ý xích người lại phía trước: “Giả dụ mẫu hậu người không yên tâm, thực ra chuyện này cũng đơn giản, dứt khoát, nữ nhi liền mở cửa nói thẳng luôn, chế ra loại bí dược này cũng không phải người ngoài, chính là công chúa Nam Chiếu. Dứt khoát, cứ để đại ca cưới nàng làm trắc phi, một mặt, Nam Chiếu có thể trợ lực cho đại ca, mặt khác, Na Trát Nhất Nặc này có bí thuật mang thai trong mình, muốn sinh con trai còn không đơn giản sao?” 

“Là Na Trát Nhất Nặc chủ động tìm con sao?"Hoàng hậu nhìn qua thăm dò Như Ý. 

Như Ý lắc đầu: “Không phải đầu, là nữ nhi tự mình âm thầm tính toán” 

Sắc mặt hoàng hậu lập tức trầm xuống: “Hồ đồ!” Như Ý không hiểu gì cả: “Tại sao?” 

“Mẫu hậu cũng từng đưa ra chủ ý với công chúa, đồng thời cũng quanh co lòng vòng nhắc qua với phụ hoàng con, đã bị phụ hoàng con khiển trách rồi. Mẫu hậu lúc đó cũng nghĩ, cảm thấy công chúa này có thể mang lại lợi ích cho đại ca con. 

Nhưng về sau phát sinh chuyện Huệ phi, như bây giờ, ta với nàng ta hiện nghi sợ còn không hết, nếu như chủ động nạp nàng làm trắc phi, mẫu hậu sợ cái tội danh này vĩnh viễn không rửa sạch được. Lại nói chi đến, con suy nghĩ đi, cho dù là Na Trát Nhất Nặc này có thể sinh người nổi dõi cho ca ca con, xét về thân phận của nàng, phụ hoàng con có thể chào đón đứa con của nàng và ca ca con sao?” 

Như Ý lập tức á khẩu không trả lời được. 

Cái thuyết khách này làm không xong, nhìn ý tử của hoàng hậu, là khăng khăng không cho phép. 

Nàng ta cười ngượng ngùng một tiếng: “Con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, mẫu hậu làm gì mà phản ứng kịch liệt như vậy chứ? Không cưới thì không cưới, để xem mấy trong vị hoàng huynh của con, ai có cái phúc khí này” 

Hoàng hậu thở dài một hơi, cũng có chút tiếc hận, giống như trơ mắt nhìn miếng mỡ dày đưa gần đến miệng rồi còn bay vào bát của người khác. 

Nhưng mà chuyện này cũng không biết làm sao cả. 

Ngày thứ hai Lãnh Băng Cơ tính mang kiểu dáng hỉ phục mà Lục Vu đã lựa xong cầm đi đưa cho chương quỹ xưởng tơ lụa của mình, phân phó bọn họ kêu tả nương ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, trong thời gian gấp gáp làm ra hỉ phục. 

Còn chưa đi khỏi cửa, chưởng quỹ của tửu lầu Hồng Tân đã tới cửa cầu kiến. 

Nhiều năm không gặp, lỗ mãng đến nhà, chắc chắn có việc gấp. 

Băng Cơ bận rộn sai người kêu hắn vào. 

Chưởng quỹ trong tay cầm một phong thư, đưa cho Lãnh Băng Cơ: “Khách chủ nhà ta mang hộ thư đến, mời vương phi nương nương xem qua” 

Tính toán Cừu thiếu chủ đã đi một thời gian không ngắn rồi, coi như cũng còn lương tâm, biết sai người mang thư tới. Nàng mở thư ra, chỉ thấy có vài chữ: Mẫu thân của con trai, cho mượn Giang Nam phi ấn dùng tạm. 

Đây là ám hiệu giữa hai người, phi ấn chính là chỉ ấn tín của Phi Ưng Vệ. Dưới tay Cừu thiếu chủ có Tàng Kiếm Các, thiên về các việc trong giang hồ, mà Phi Ưng Vệ, lại thiên về nghe ngóng mọi chuyện trên quan trường, hai tổ chức này nước sông không phạm nước giếng, 

Mà thân phận của Lãnh Băng Cơ, giống như Tề Cảnh Vân ban đầu, đều cực kì bí ẩn. 

Giang Nam có Ngân Vệ Sứ riêng, Lãnh Băng Cơ nếu cần thiên thời địa lợi liền ra lệnh cho bọn họ, chính là để cho bọn nàng dựa vào lệnh bài chuyên dụng để liên lạc với Ngân Vệ Sứ. 

Ý của Cừu thiểu chi, là muốn điều động Phi Ưng Vệ ở Giang Nam sao? 

Trừ Như Ý ra thì làm gì còn ai khác. 

Một mặt thì đem chuyện mình muốn may hỉ phục gấm Lưu Vân cho Lục Vụ nói ra cho tất cả mọi người đều biết, một mặt thì lại hạ lệnh xung quanh, cấm giao dịch gầm Lưu Vân trong kinh thành, nếu không là đại bất kính với thái hậu. 

Đến lúc đó, mình khoe khoang khoác lác lại làm không được, còn mất mặt, cũng làm cho Lục Vụ và phủ quốc công mất mặt nốt. 

Nàng ta cho rằng, mình sẽ ngốc mà đi đến từng xưởng tơ lụa trong kinh thành để mua gầm Lưu Vân sao? Không có đá kim cương, không làm được đồ sứ. 

Lãnh Băng Cơ chẳng qua cười cho qua, vì làm khó dễ mình, mà Như Ý thật đúng là không từ bất kỳ thủ đoạn nào. 

Tính tình tiểu nhân này của nàng ta, năm năm rồi, vẫn không thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play