Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ trò chuyện vui vẻ, dường như không hề để ý đến lời khiêu khích của Na Trát Nhất Nặc.
Quần thần trong điện hai mắt phát sáng, xì xào bàn tán, bày ra vẻ mặt xem kịch vui.
Chuyện này thật đáng được mong đợi nha. Kỳ Vương và Kỳ Vương phi rất vất vả mới có thể nối lại tình xưa, ngày đại hôn tổ chức vô cùng hoành tráng, ân ân ái ái khiến cho người thần đều tức giận. Bây giờ đã đến lúc gặp báo ứng, công chúa nước Nam Chiếu vậy mà lại chọn một chân vào.
Tuy nói là công chúa một nước, nhưng xem lại lịch này, thủ đoạn này, so với Lãnh Bằng Nguyệt cùng Cẩm Ngu ngày trước chỉ có hơn mà không có kém. Lần này sóng sau Xô trước, nhìn xem Kỳ Vương phi đối phó như thế nào đây?
Ở thời điểm mấu chốt như hiện tại nàng ta lại dốc toàn lực tấn công, một cuộ liên hôn liên quan đến quá nhiều lợi ích, khiến cho triều đình Trường An được một phen rung chuyển.
Nhất thời tất cả bàn tán của mọi người đều xoay quanh chuyện này, tất cả đều không còn hứng thú thưởng rượu nữa.
Lãnh Băng Cơ sai người về vương phủ mang hòm thuốc của mình đến.
Na Trát Nhất Nặc cũng tạm thời cáo lui khỏi yến tiệc, chuẩn bị cho lần so tài sắp tới.
Na Dạ Bạch kiếm cớ rời khỏi yến tiệc, theo nàng ta ra ngoài.
“Nhất Nặc!”.
Hắn ta có chút tức giận thở hổn hển.
Na Trát Nhất Nặc đang thấp giọng ra lệnh cho sứ thần trước mặt, nghe tiếng hắn ta gọi mình, lập tức quay người xoay mặt qua: “Ca ca, mấy ngày không gặp, thần sắc của huynh càng ngày càng tốt nhỉ? Xem ra y thuật của Lãnh Bằng Cơ này thật sự không thể coi thường”
Na Dạ Bạch đáp lời, mà nhìn chằm chằm mặt nàng: “Đến đây, ta có lời muốn nói với ngươi!”
Kia Na Trát Nhất Nặc nghiêng đầu, bày ra bộ mặt ngây thơ trong sáng: “Có chuyện gì chút nữa so tài xong rồi nói không được hay sao?”
“Không được!”
Na Dạ Bạch quyết định dứt khoát, xoay thân đi đến chỗ yên tĩnh không người.
Na Trát Nhất Nặc ra lệnh cho sứ thần đứng nguyên ở đó đợi mình rồi đi theo hắn ta.
Ở sau giàn trồng hoa có dây leo che đậy, xung quanh không một bóng người.
Na Dạ Bạch đến trước mặt nàng ta, xoay người lại, lạnh lùng hỏi: “Ngươi chỉ cần nói ta biết hôm nay người làm như vậy cuối cùng vì cái gì?”
Kia Na Trát Nhất Nặc đối diện ngẩng mặt nhìn hắn, tuy nhiên khí thế lại không hề thua kém: “Còn có thể là vì cái gì nữa chứ? Kỳ vương phong lưu tiêu sái, dũng mãnh thiện chiến, là bậc hào kiệt khó mà gặp được. Ta ngưỡng mộ hắn đã lâu, vì hạnh phúc cả đời của bản thân mà tranh thủ một chút thì có gì là sai chứ?”
Na Dạ Bạch cong môi, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: “Ngươi muốn gả cho Mộ Dung Phong, ca ca không có ý kiến. Tương lại người muốn ở lại Trường An, toan tính cho đại sự cả đời của mình, ta cũng không quở trách gì người. Thế nhưng tại sao người phải chọn đúng lúc này? Chẳng lẽ không thể chờ đến khi thân thể ta khôi phục được sao?”
“Ta nghĩ nếu ta biết lo lắng cho cuộc sống của bản thân thì ca ca sẽ vui vẻ vì ta” “Còn muốn giản biện sao?”Na Dạ Bạch bỗng nhiên cất cao giọng, ho khan một trận khiến sắc mặt cũng trở nên trắng bệch: “Ngươi tưởng ta không biết hay sao? Ngươi không phải muốn gả cho Mộ Dung Phong mà là cố ý khiêu khích Lãnh Băng Cơ!
So tài một hồi, nếu Lãnh Băng Cơ, Hoàng đế sẽ tứ hôn cho ngươi và Mộ Dung Phong. Mà Lãnh Băng Cơ vì Vương phi vì vị trí vương phi sẽ không từ thủ đoạn. Mà cách trực tiếp nhất, cũng là cách khiến người ta ít chú ý nhất để đuổi ra Trường An chính là diệt trừ ta.
Chỉ cần trong lúc nàng chữa bệnh cho ta sắp xếp chuyện ngoài ý muốn nào đó, ta vừa chết, hòa đàm giữa hai nước sẽ bị phá hoại, phụ vượng và mẫu hậu tất nhiên cũng sẽ thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, như vậy có phải người sẽ không thể ở lại Trường An không?
Hôm nay vừa nhìn thấy người ta đã thấy có gì đó kì lạ rồi mà, quả nhiên đúng như dự đoán, người đã thay đổi rồi. Ngươi muốn ta chết quách đi cho xong!”
Na Trát Nhất Nặc lẳng lặng nghe hắn nói hết, cũng không hề ngắt lời.
Na Dạ Bạch càng nói những lời vô ích càng kích động, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề.
||||| Truyện đề cử:
Boss Là Nữ Phụ |||||
Na Trát Nhất Nặc không hề khẩn trương, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua chỗ hắn, sau đó khịt mũi hừ nhẹ một tiếng.
“Như vậy thì có sao? Chẳng lẽ không nên ư?”
Na Dạ Bạch có chút không thể tin nổi: “Ngươi còn dám nói ra những lời này sao? Ta là ca ca của ngươi, là thái tử của Nam Chiếu!”
“Cũng là bởi vì huynh là ca ca của ta, ta xem huynh như người thân, thậm chí coi trọng huynh hơn chính bản thân mình. Vì huynh mà từ nhỏ ta liều mạng học cổ thuật, không quản đường xa vạn dặm đi đến Trường An Ba Thục lén tập vụ thuật, đi khắp bốn phương kiếm tìm danh y, nỗ lực nhiều như vậy mà không hề oán thán, cũng không hề nuối tiếc,
Vì huynh, ta cam nguyện chịu cảnh vong quốc, bị người đời sỉ vả bêu danh; Vì huynh mà ngăn cản thiên quân vạn mã của Mộ Dung Phong, cũng chỉ để huynh có thể rút lui an toàn. Ta có gì không làm vì ngươi, ta tự coi mình là con sâu cái kiến, xem huynh là ý nghĩa để ta tồn tại. Thế nhưng kết quả ra sao?”
Na Trát Nhất Nặc đột nhiên giật mạnh cổ áo của mình, để lộ ra một bên vai. Ở đó có một vết sẹo lớn hơn quả trứng gà, xung quanh hiện ra màu hồng phấn, hẳn là vừa khép miệng.
Na Dạ Bạch trợn tròn mắt: "Cái này, đây không phải...”.
“Huynh nên biết chính xác đây là thứ gì! Thiêu chết! Tàn nhẫn dùng bản ủi trực tiếp in lên,
tiếp theo là xé rách một mảng da thịt! Còn đây là vị trí ta bị trúng tên.
Biết tại sao không? Cũng bởi vì huynh trở thành tù binh của Trường An còn ta trốn thoát bình yên. Phụ vương và mẫu hậu nói ta tham sống sợ chết, không để ý gì đến huynh, bọn họ sai người trực tiếp rút mũi tên đã gây ra, cầm máu bằng cách thiếu chết ta, để cho ta vĩnh viễn nhớ kỹ lần giáo huẩn này.
Huynh vì lợi ích của bản thân, không để ý đến lời ta khuyên nhủ, khiến cho Nam Chiếu hao binh tồn tướng. Phụ vương và mẫu hậu cũng không hề hỏi mà đem tất cả sai lầm đổ hết lên người ta, nói với quần thần và bách tính tất cả đều là ta làm, ta phải vì giải vây cho huynh mà hứng chịu mọi tội lỗi, tránh tổn thương hình tượng của huynh trong lòng con dân Nam Chiếu.
“Không phải viện ra mấy lí do đường hoàng này nữa đâu” Na Trát Nhất Nặc cười lạnh: “Sinh, tử trước mặt, huynh sẽ không do dự mà quyết định vậy huynh còn tư cách nào mà chỉ trích ta nữa? Bây giờ cả huynh cả ta đều ở Trường An, ai có thể trở lại Nam Chiếu thì phải dựa vào năng lực của bản thân rồi”.
“Ngươi điên rồi, người điên thật rồi!”
“Ta đúng là điên rồi!”Na Trát Nhất Nặc chớp mắt, ương ngạnh đem nước mắt nuốt trở về: “Đây đều là các ngươi ép ta, đừng có trách ta!”
Nàng ta đột nhiên quay người, trang sức bạc trên đầu, điểm xuyết trên vạt áo đồng loạt kêu leng keng, thoát cái bóng người đã rời đi.
Na Dạ Bạch nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, ánh mắt u ám, rét lạnh như băng.
Hắn ta rít lên từng chữ qua kẽ răng: “Nếu người đã bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa!”