Phu nhân họ Lí hoàn toàn sợ, biết chính mình không phải đối thủ của người ta, tiếp tục chống chọi chắc chắn sẽ chết thảm hơn nữa.

“Hôm nay đúng thật là do ta nói nhiều, đã đắc tội với Phong vương phi, mong là ngài người lớn rộng lượng, đừng chấp nhặt với phụ nhân như ta, xin Phong vương phi tha thứ”.

Lãnh Bằng Cơ cười nhạo trong lòng, đây là làm sao vậy. Chỉ là vừa nhìn thấy dao mổ trâu mà thôi đã lập tức xin tha thứ rồi.. Mà người xung quanh tất nhiên cũng có mắt rất sáng, thấy Lãnh Bằng Cơ chỉ vừa ra chút tài năng, đã khiến cho đường đường phu nhân quan to phải nghe lời dễ bảo,quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lập tức nhìn nàng với đôi mắt khác không dám tiếp tức khinh thường người.

Ngoài điện có tiếng vỗ tay hoan hô lãnh lót, cùng với tiếng cười duyên như chuông bạc: “Còn có người không có mặt trêu chọc đến Phong Vương Phi sao, Điểm gan dạ sáng suốt này bổn công chúa khâm phục, khâm phục!”

Lãnh Băng Cơ nghe thấy âm thanh này lập tức cả người thấy không tốt.

Hoàng Hậu và tất cả các vương phi đều ở đây, ai lại kiêu ngạo như vậy, dám lên tiếng trêu chọc ồn ào? Hơn nữa nghe giọng điệu này thì lại lịch không nhỏ nha.

Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, thấy hoàng đế trước sau có người, bước lên nhạc lễ, giống như mặt trăng giữa đám ngôi sao, từ ngoài điện đi vào.

Thái tử Nam Chiểu -Na Dạ Bạch đang đi theo phía sau cách ông ta không xa, còn có một conuong xinh đẹp mắt ngọc mày ngài, một thân ăn mặc trang phục của nước khác, trên đầu và trên người đều trang điểm đầy các trang sức bằng bạc sáng long lanh, khi đi lại, các trang sức đung đưa qua lại, rung động định đang khiến người khác chú ý.

Người nói chuyện chính là vị conuong này, vẻ mặt ngây thơ mỉm cười, nhìn lí phu nhân đang quỳ trên mặt đất, lại nói thêm một câu: “Ca ca ta trêu chọc Phong Vương Phi, đưa tới mười lăm vạn đại quân của Trường An vương triều, còn có ba đại tướng quân là Phong vương gia, Cừu Thiếu Chủ, Phong Vân, khiến cho Nam Chiếu ta long trời lở đất.

Ta nghĩ đến, Phong Vương Phi ở thành ta phải là thích gì làm đó không ai không biết, không người dám chọc, không ngờ tới còn có cảnh tượng này, ngươi hôm nay nhất định sẽ thảm, không ai có thể cứu được người.

Lãnh Băng Cơ thở dài một hơi, không biết là nên nói rằng âm hồn không tan hay nói là oan gia ngõ hẹp để chỉ tình cảnh này đây.

Nàng thật sự không ngờ tới, sứ giả mà Nam Chiểu phái đến lại chính là nàng ta! Nam Chiếu không lẽ không có người sao? Nhiều văn thần võ tướng như vậy không lẽ đều ăn cơm chờ chết không thôi sao? Lại để một nữ nhận ra ngoài lộ mặt.

Mọi người nhìn thấy Hoàng đế, lập tức quỳ xuống thỉnh an.

Hoàng đế lập tức đi vào điện lớn, sau khi đi đến bàn kim long, mới xoay người miễn lễ cho mọi người.

“Miễn lễ đi, hôm nay đãi tiệc đón gió cho sứ thần của Nam Chiếu, mọi người không cần quá chú trọng lễ nghi, thái tử và công chúa điện hạ, xin mời ngồi.”

Địa diện cả đoàn sứ thần chính là quốc quân tương lại của Nam Chiểu, lúc này đến đây tự nhiên cũng không thể qua loa có lệ được.

Mọi người đứng lên ngồi vào chỗ, chuyện phu nhân thượng thư họ Lí đắc tội Lãnh Băng Cơ, tự nhiên là bỏ qua không ai nhắc đến nữa.

Lãnh Băng Cơ còn chưa biết ra sao lặng lẽ hỏi Mộ Dung Phong ngồi bên cạnh: “Có chuyện gì vậy, sao lại đón tiếp nối tai họa này rồi?”.

Mộ Dung Phong đè thấp âm thanh: “Nghe nói, Nam Chiếu quân vương định đưa Na Trát Nhất Nặc đến ở lại ta làm con tin để thay thế cho Na Dạ Bạch quay về Nam Chiếu”

Lãnh Bằng Cơ lần này càng ngốc hơn. Nàng biết cổ đại trọng nam khinh nữ, nữ tử không có địa vị gì quá lớn, cho dù là cao quý như Hoàng thất, công chúa cũng chỉ là danh hiệu mà thôi

Điều này lại càng được thể hiện rõ hơn trên người hai huynh đệ Na Dạ Bạch và Na Trát Nhất Nặc.

Huynh đệ hai người đều là hậu duệ của vương thất Nam Chiểu, lẽ ra ai cũng đều là báu vật trong tầm tay, nhung đãi ngộ của hai người lại khác nhau một trời một vực.

Na Dạ Bạch ở Nam Chiếu được ăn ngon uống tốt, người đẹp vây quanh hầu hạ, cuộc sống xa hoa lãng phí, khiến cho hắn ta kiêu căng tùy hứng, it kỷ lĩa biến thái, nếu bên người không có cao thủ như mây sợ là đã sớm xảy ra chuyện không may.

Na Trát Nhất Nặc phải vì cứu hắn ta mà bôn ba khắp nơi, học tập cổ thuật, độc thuật, vụ thuật, khốn khổ tu luyện, luyện được một thân bản lĩnh gặp khó không ngại, thấy nguy không lo. Tuy nàng ta tàn nhẫn, nhưng không thừa nhận không được, nàng ta rất thông minh cơ trí.

Cho dù là ai đều nhìn ra được, tương lai ai sẽ hơn ai.

Nhưng mà bây giờ Na Dạ Bạch bị bắt giữ, Nam Chiếu muốn dùng Na Trát Nhất Nặc đổi lấy tính mạng của Na Dạ Bạch, không thể nghi ngờ đây chính là lấy mắt cá bỏ rơi trân châu!

Lãnh Băng Cơ nhìn trân trối: “Phụ hoàng đồng ý rồi?”

Mộ Dung Phong lắc đầu: “Điều ước hào bình Nam Chiếu còn chưa đồng ý, mọi chuyện còn chưa biết được, phụ hoàng tạm thời còn chưa quyết định nhưng nếu bệnh của Na Dạ Bạch có thể tốt hơn, chắc là tám chín phần sẽ đồng ý”

Lãnh Băng Cơ suy nghĩ tâm tư hoàng đế, hoàng để hy vọng Na Dạ Bạch có thể quay về Nam Chiểu, nếu có thể để Na Trát Nhất Nặc ở lại Trường An vương triều làm con tin, bên ngoài nhìn. vào là dệt hoa trên gấm, nhưng mà nàng ta rất gian xảo, ở lại không thể nghi ngờ cũng là một tại họa.

Cuối cùng vẫn phải xem ý hoàng đế thế nào.

“Phụ hoàng có biết, Na Trát Nhất Nặc chính là người năm năm trước hạ cổ cho Linh bà, ám sát ông ấy không?”

Mộ Dung Phong gật đầu: “Hôm nay khi Na Trát Nhất Nặc nhìn thấy phụ hoàng đã thừa nhận, hơn nữa còn dập đầu nhận tội với phụ hoàng, tất nhiên cũng không thể nói thêm được cái gì, hai nước giao tranh không chém sứ giả, phụ hoàng và thể hiện chính mình rộng lượng, không thể tiếp tục so đo”

Cũng phải, giết cũng không giết được còn so đo thế nào?

Nàng im lặng không nói, Mộ Dung Phong lại nhỏ giọng nói: “Lúc này có người gây khó dễ cho nàng?”

“Phụ thân sao người lại không công bằng như vậy?”

Mộ Dung Phong sửng sốt: “sao lại không cân bằng?”

Tiểu Vân Triệt trừng mắt tức giận hỏi: “Mẫu thân chọc họa, người nói có người che chở, con chọn một chút họa, các người sẽ đánh mông con. Khó trách vụ thúc thúc nói người trong sắc khinh bạn, ngay cả đứa con này người cũng không cần luôn”

Hình như là có chuyện như vậy.

Mộ Dung Phong không biết làm sao: “Mẫu thân con là nữ nhân, hai chúng ta lại là nam tử hán dĩ nhiên phải bảo vệ nàng rồi”

Tiểu Vân Triệt bĩu môi, trong lòng không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lúc bà ấy đánh con tuyệt đối không giống nữ nhân”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play