Vừa rồi Tiểu Vân Triệt còn kêu ca buồn chán thế mà lúc này tinh thần của hắn lại vô cùng tỉnh táo: “Xiếc khỉ đến rồi, con đi xem khỉ làm xiếc đây”.

Sau đó lập tức buông tay Lãnh Băng Cơ ra rồi chạy ra ngoài, hạ nhân cũng không dám để cho vị tiểu tổ tông này xảy ra chuyện gì được nên vội vàng đuổi theo.

Tiếng ồn ào càng lúc càng đến gần, xa xa còn nghe thấy tiếng pháo nổ. Không giống xiếc khỉ lắm mà giống như nhà ai đang có chuyện vui chứ nhỉ? Chẳng lẽ hôm nay là ngày hoàng đạo à? Sở Nhược Hề chạy một đường tới đây, trâm cài tóc trên đầu nàng ta cũng rung lắc theo.

“Cô nãi nãi của ta ơi, ta đã tìm ngài khắp nơi đấy. Giờ đã là lúc nào rồi mà ngài còn rảnh rỗi đi dạo ở chỗ này hả? Mau đi về thay y phục đi. Kiệu hoa sắp tới đây rồi”.

Lãnh Bằng Cơ lại càng chẳng hiểu ra sao: “Thay y phục làm gì chứ? Kiệu hoa gì?”

Sở Nhược Hề không nói gì mà trực tiếp cầm lấy tay nàng kéo về trong viện.

“Đợi chút nữa thì ngài sẽ biết ngay thôi.”

Nàng ta dắt Lãnh Băng Cơ quay về viện nàng ở. Lãnh Bằng Cơ lập tức trợn to mắt bởi vì quần áo được đặt trên bàn cũng không phải là quần áo bình thường mà là một bộ mũ phượng và khăn quàng vai đang tỏa sáng lung linh!

Phượng bào được thêu bằng tơ tằm màu hoàng kim, trên đó có khảm trân châu phỉ thúy, hơn. nữa trên đó còn thêu mẫu đơn bằng từng sợi chân trâu. Bộ phượng bào này vừa nhìn là đã biết có giá trị liên thành, vô cùng xa hoa, tôn quý bất phàm.

Một bộ hỉ phục màu đỏ chói, từng tấc từng tấc đều được làm từ Lưu Vân Cẩm, khăn trùm đầu cũng được thêu bằng sợi tơ màu hoàng kim, điểm thêm năm màu bảo thạch lớn bằng hạt gạo, vô cùng tinh xảo. Nếu mặc một thân hoa phục tinh xảo chói mắt này chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm khiến mọi người không thể rời mắt.

Đây là cái tình huống gì vậy? Đang diễn kịch phải không?

Nàng xoa xoa mái tóc vừa mới được ma ma chải chuốt tỉ mỉ, cảm thấy bộ tóc hôm nay rất phù hợp với chiếc mũ phượng này. Trong nháy mắt nàng lập tức cảm giác được bản thân đã bị người ta lừa vào tròng rồi.

Một đám người diễn kịch để lừa một mình nàng.

Nàng chỉ tay vào bộ phượng bào có giá trị vô cùng lớn kia nói: “Các người có ý gì hả? Ta mới chỉ đến đây ăn nhờ có hai bữa cơm thôi mà đã muốn đuổi ta đi rồi sao?”

Nụ cười của Sở Nhược Hồ vô cùng gian xảo, nàng ta cũng không hề giải thích điều gì, chỉ phân phó đám người Vương ma ma đang đứng ngoài kia: “Các người còn sững sờ ngoài đó làm gì nữa, kiệu hoa cũng sắp đến đây rồi, mau mau mặc hỉ phục cho vương phi nương nương đi”

Hôm nay là ngày đại hôn thế nên một đám hạ nhân này cũng không quan tâm thân phận thế nào, họ cũng không sợ bị Lãnh Băng Cơ trách tội. Cả một đám người tiến lên cùng nhau mặc hỉ phục lên người Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Bằng Cơ tránh trải tránh phải, vội vàng bắt lấy tay Sở Nhược Hề hỏi: “Người thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế hả?”

“Còn có chuyện gì xảy ra được chứ? Muội muội ngốc của ta, Phong vương gia muốn dùng cách này để cưới ngài một lần nữa, muốn cho muội nở mày nở mặt đấy. Muội có biết không? Phong vương gia vô cùng quan tâm muội, giữa đêm hôm qua tất cả mọi con đường ở kinh thành đều được treo đầy lụa đỏ. Trên đường đón dâu từ tướng phủ đến Phong vương phủ cũng treo vô số đèn lồng màu đỏ đấy. Khi hơn một trăm tám mươi rương sính lễ vừa được khiêng ra khỏi cửa Vương phủ đã khiến cho tất cả các danh môn khuê tú của kinh thành đều ghen ghét đến phát điên lên rồi.

Một hôn lễ phong quang vạn trượng như thế cả kinh thành này có lẽ trăm năm cũng khó gặp được một lần. Phong vương gia quan tâm ngài nhiều như thế thì ngày tháng sau này ngài chỉ cần ngồi hưởng phúc thôi.” Lãnh Bằng Cơ lập tức nhớ lại cái vẻ thần thần bí bí của Vụ tướng quân và quản sự mấy ngày hôm nay thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Hóa ra là bọn họ cùng nhau lừa gạt nàng, có lẽ chắc phải nín nhịn đến hỏng người rồi.

Chuyện này khiến nàng vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng vô cùng vui mừng. Hai người bạn nàng đã là đôi phu thê “già” rồi thế mà còn chơi trò lãng mạn thế này.

Mộ Dung Phong, năm năm không gặp, bản lĩnh của chàng cũng lớn hơn rồi đúng không?

Nàng lập tức đẩy đám người Nhi Nhi đang vây xung quanh mình ra khỏi phòng nói: “Tất cả các ngươi đều ra ngoài trông coi hết đi, bộ y phục này ta tự thay được, một đám người đều xem ta như khi làm xiếc vậy, khiến ta xấu hổ muốn chết”

Lãnh Băng Cơ không thích người khác hầu hạ nàng thay quần áo, thứ nhất là vì nàng cảm. thấy không được tự nhiên, hơn nữa cả người nàng chỗ nào cũng rất nhạy cảm, nhất là ở trên eo. Chỉ cần người khác không cẩn thận đụng vào eo nàng cũng khiến nàng phải bật cười. Vì vậy, chuyện thay quần áo này từ trước đến này vẫn do bản thân nàng tự tay làm lấy, không phiền đến người khác.

Đám người Nhi Nhi đều biết thói quen này của nàng nên cũng không miễn cưỡng. Sở Nhược Hề dặn dò không ngừng: “Vậy muội nhanh lên một chút, ngựa của tân lang sắp đến cửa nhà chúng ta rồi, đừng có làm lỡ giờ lành đấy”.

Lãnh Bằng Cơ dứt khoát đồng ý một tiếng, sau đó hừ nhẹ: “Các ngươi đều lừa gạt ta, muốn cho ta kinh hỉ à, ta đây cũng tặng các ngươi một cái”

Vài ba động tác đã thay xong bộ y phục trên người, nàng quay người đi ra mở cửa.

Trên người Mộ Dung Phong mặc một bộ hỷ phục trông vô cùng phong thần tuấn lãng, ung dung tự tại, cưỡi một con ngựa cao lớn, nghị trường đi trước mở đường, kiệu hoa tám người khiêng theo sát phía sau. Sau cùng là một trăm tám mươi rương sính lễ, uốn lượn hết cả con đường.

Tâm trạng của hắn hôm nay khác hoàn toàn với ngày đại hôn lần trước. Trên mặt hắn toát

lên vẻ hưng phấn, đáy mắt đuôi lông mày đều thể hiện sự kiêu ngạo xen lẫn vui mừng. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi kích động vì cuối cùng cũng đã đạt được ước nguyện rồi.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng của hắn nắm chặt lấy dây cương ngựa. Trên đường đi đến đây, đôi mày kiếm của hắn dương lên như muốn nhập vào hai bên tóc mai, cười đến không ngậm miệng lại được, thắt lưng thẳng tắp, nơi đáy mắt cũng toát lên vẻ rạng rỡ sáng chói.

Trong năm năm này, dân chúng kinh thành đã quen với hình ảnh Phong vương gia một người một ngựa và một con chó lông trắng đi theo đằng sau. Hắn lẻ loi một mình, lặng lẽ đi qua con đường này, trên người hắn toát lên vẻ tiêu điều thê lương.

Nhưng hôm nay hắn đã thay đổi hoàn toàn khiến cho dân chúng vô cùng kinh ngạc. Bởi vì mọi người thấy được hôm nay hắn lại cười, nụ cười đó vô cùng lạ lẫm, một nụ cười vừa phóng khoáng lại vừa phô trương, giống như một đứa trẻ vậy. Nhìn thấy cảnh này dân chúng đều cảm thấy hóa ra vị vương gia cao cao tại thượng này cười lên thì thân thiện hơn rất nhiều, hơn nữa hắn cười lên trông cũng vô cùng đẹp mắt.

Dân chúng xung quanh cũng ồn ào theo: “Mau mời vương phi nương nương! Mời vương phi nương nương lên kiệu!”

Người của tướng phủ vội vàng nhường ra một con đường, trên người Lãnh Băng Cơ mặc một thân phượng bào lộng lẫy được đám người Sở Nhược Hề và Nhi Nhi đỡ lấy, từ từ đi ra cửa tướng phủ. Làn váy được thêu bằng tơ màu vàng bạc dưới bước chân của nàng uốn lượn như từng làn sóng, càng làm nổi bật dáng người mềm mại, phong hoa tuyệt đại của nàng.

Có một cơn gió lướt qua cuốn lên một góc khăn trùm đầu màu đỏ của tân nương làm lộ ra chiếc cằm tinh tế cùng cánh môi đỏ thắm.

Mọi người chỉ là thoáng thấy một đường cong tinh xảo đẹp đẽ của khuôn mặt nàng nhưng ai nấy cũng phải kinh diễm không thôi. Ai ai cũng tò mò không biết bên dưới tấm khăn phượng trùm đầu được thêu chân trâu này sẽ là một dung nhan khuynh thành tuyệt sắc đến mức nào.

Đến cả Tiểu Vân Triệt cũng phải kinh ngạc thốt lên: “Mẫu thân thật là xinh đẹp!”

Mộ Dung Phong nhìn nàng không chớp mắt, trên mặt hắn cũng hiện lên vẻ sững sờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play