Lãnh Băng Cơ ngây ra, không ngờ Mộ Dung Phong lại biết nói ngọt kiểu này, nàng mím mím môi, không vui trừng hắn một cái, không khí giữa hai người họ cũng vì vậy mà dần trở nên lạnh nhạt đi.
Mộ Dung Phong kéo khóe môi, có ý cười: “Mấy tên binh sĩ bị mất máu hôm nay không sao chứ?”
“Đương nhiên là không sao rồi, nhớ bổ sung cho họ chút dinh dưỡng”
Mộ Dung Phong nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, giống như giảm. nhẹ được trọng trách: Bọn họ nghĩ mình nhất định sẽ bỏ lỡ việc cưới vợ sinh con, có người còn giao phó nương tử cho huynh đệ của mình nữa”
Lãnh Băng Cơ nghe vậy ngây ra, lúc này mới nhớ lại, người của thời đại này đều kiên trì cho rằng tinh thần và máu tươi là điều căn bản của nam nhân, đối với sự việc chưa biết rõ thì luên mang theo nỗi sợ hãi và tâm lý. Nhưng sự lo lắng này vốn không hề cản trở quyết tâm chiến đấu không màn bản thân vì doanh trại.
Đám nam nhân ngốc nghếch đáng yêu này.
Nàng nhịn không được mà cười, trong nụ cười còn mang theo chút bất lực: “Lẽ nào trên chiến trường các ngươi chưa từng đổ máu sao? Cái này không phải giống nhau sao?
“Vậy thì khác nhau rồi” Mộ Dung Phong hất tóc, nhất thời cũng không biết nên hình dung như thế nào, nói: “Đồ vật hút máu trong tay nàng quả thật là quá đáng sợ rồi, còn cây kim đó nữa”.
Lẽ nào nam nhân cao lớn thô kệch kia lại sợ kim tiêm sao? Hay là lần trước bản thân bị châm cứu, nên mắc chứng sợ hãi?
Tâm trạng của Lãnh Bằng Cơ bỗng chốc thoải mái.
“Ăn chút gì đi” Mộ Dung Phong lại kiên nhẫn nói, giống như bản thân đang đối mặt với tiểu tổ tông khó trị vậy: “Trong quân doanh không có đồ ăn hợp khẩu vị đầu”.
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn bát cháo thịt, thứ gạo được nấu thành chỉ là gạo lức, thêm một ít thịt băm, bên trên mặt còn rải một ít hành non, nhỏ ít dầu mè, có lẽ là vẫn còn thứ gia vị nào trong đó nữa, ngửi cảm thấy có mùi thuốc nhè nhẹ.
Có thể nhìn ra, người nấu đã rất dùng tâm rồi.
Nàng quả thật là có chút đói, buổi trưa chưa ăn qua gì cả, luôn nhịn đến bây giờ, nên bụng sớm đã đói cồn cào. Chiếc bàn dài bên cạnh có đệm cói, nàng ngồi bó gối xuống, bưng bát sứ lớn lên, húp một ngụm, mùi vị vẫn có thể chấp nhận được, chỉ là thịt bò bên trong chưa qua xử lý, nên dầu mè không thể che giấu được mùi tanh của nó.
Xem ra, vương gia ở trong quân doanh này cũng chẳng phải là cơm ngon áo lụa gì, mỗi ngày ăn uống cũng chỉ như người bình thường.
Miễn cưỡng húp vài ngụm, thì nàng có chút khó chịu không ăn nổi nữa. Tiện tay nên đặt bát sứ qua một bên.
“Có phải là không hợp khẩu vị hay không? Muốn ăn gì, để ta sai người vào thành mua”.
Lãnh Băng Cơ đứng bật dậy: “Ngươi không cần khách khí với ta như vậy đâu, đối với Vụ phó tướng ta nhất định sẽ dốc sức bảo đảm hắn ta bình an, ta cũng chỉ là vì ước hẹn giữa ta và người mà thôi.
Đêm nay ta bắt buộc phải ở lại quân doanh, đợi hắn ta thoát khỏi cơn nguy kịch, thì hãy đưa đến Vương phủ tĩnh dưỡng, ta cũng có thể điều chỉnh thuốc cho hắn tiện hơn.
Sau đó, xin vương gia sớm xóa bỏ lời hứa, giao hồi thư cho ta. Phía bên thái hậu xử lý Lãnh Băng Nguyệt như thế nào, ta không quản nổi, ta tin vương gia người nhất định có cách, bảo vệ được ý trung nhân của người”
Nói xong, nàng quay người rời đi, lúc đi đến cửa lại quay người lại: “Đợi cho đến khi bình nước đó chảy hết, thì trực tiếp rút kim ra là được rồi. Chút nữa ta sẽ đến kiểm tra”.
Nàng quay về phòng rồi nghỉ ngơi. Lần này, chẳng có ai làm phiền, nên nàng đã ngủ một giấc đến khuya.
Lần nữa mở mắt ra, xung quanh bốn mảng tối thui, bên ngoài cửa sổ có tiếng hét và hoan hô không ngừng. Nàng nhất thời hoang mang, không biết bản thân đang ở nơi nào, càng không biết đây là thời đại nào..
Một lúc sau mới thật sự tỉnh giấc, nàng nhớ đến vết thương của Vụ phó tướng, nàng vội vén chặn ngồi dậy, đi qua căn phòng bên cạnh kiểm tra.
Lang trung trong quân doanh còn có một binh sĩ bảo vệ ở phía trước, tất cả mọi thứ đều bình thường, chỉ là có chút phát sốt, nhưng cũng là hiện tượng sinh lý thường thấy.
Nàng bước ra khỏi phòng, nhìn bốn phía xung quanh, không xa có những lều bạt dựng chạy dài, còn có những đóm lửa như sao, trên thao trường rộng lớn, không biết có phải là vẫn còn đang luyện binh hay không, cảm giác khí thể ngất trời.
Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng vỗ tay và tiếng kêu hộ.
Dường như bị thu hút, Lãnh Băng Cơ không nhận thức được đi theo qua đó. Các binh tướng vây quanh thao trường, toàn bộ tinh thần hào hứng, nhiệt huyết không ngừng, binh sĩ canh gác đứng xa xa nhìn thấy nàng liền quỳ một chân xuống, cung kính hành lễ với nàng.
Giữa trung tâm thao trường, có mười mấy người đang bày binh bố trận, vây quanh người đang đứng giữa, phối hợp không chê vào đâu được.
Người mặc đồ đen cầm thương bạc bị vây xung quanh, xông lên phía trước, xoay thương như hoa, giống như rồng vượt biển, ứng phó rất hay dưới sự công kích của mọi người, chiêu thức điêu luyện, thân thủ cường tráng hiên ngang khiến Lãnh Băng Cơ bị say mê.
Tiếng vỗ tay và hoan hô xung quanh nổi lên không ngừng. Bỗng nhiên có người nhìn thấy nàng, liền giương cao giọng nói: “Vương phi nương nương đến rồi!”
Nghe thấy vậy rất nhiều người quay đầu hướng về phía nàng. Bóng lưng thủ vệ cầm thương bạc nhảy vọt qua giữa thao trường, tìm lối đột phá, sau đó xuất một chiêu quét gọn ngàn quân, binh khí của những binh tướng đứng cạnh đó đều rời tay mà văng xuống đất.
“Ba mươi chiêu phá trận, tiến bộ hơn lần trước một chút, phối hợp phòng vệ không tồi, chỉ là thiếu gì đó hạn chế chiến thắng”.
Người đó giường thương bạc trong tay lên, đặt ở sau lưng, hàng lông mày giương lên, khí phách hiên ngang.
Lúc này Lãnh Băng Cơ mới nhìn rõ, đó là Mộ Dung Phong.
Doanh trại không lớn không nhỏ, trong đám tướng sĩ có người không phục: “Rõ ràng là vương phi nương nương đến, đã tăng sức chiến đấu cho vương gia, khiến hơn hẳn lúc bình thường”
Đám đông phì cười: “Đúng thể đúng thế”.
Lãnh Băng Cơ nghe vậy ngại ngùng xoay mặt rời đi, Mộ Dung Phong ung dung hừ nhẹ một tiếng, gầm lấy một câu: “Giải tán giải tán”.
Đám đông phá cười lên, có thể thấy, chiến thần vương gia này ở trong doanh trại như cá gặp nước, hiền lành rất nhiều, không giống như ở trong phủ, mỗi ngày đều trưng ra bộ mặt như đưa đám, khiến đám người hầu nhìn thấy đều thót tim giật mình.
Mộ Dung Phong hiếm khi hổ thẹn đỏ mặt, liền ném thương bạc ở trong tay, đi về hướng của nàng.
“Đói chưa?”
Lãnh Băng Cơ cảm thấy cạn lời, nam nhân này ngoại trừ chuyện này ra lẽ nào không quan tâm chút chuyện khác sao? Đang nuôi nàng như nuôi heo sao?
Nhưng mà, Lãnh Băng Cơ vẫn là không có tiền đồ gật gật đầu: “Đói rồi! “Để ta bảo đầu bếp trong phủ làm vài món ngon mắt đưa đến đây, rồi ăn một chút đi”
Đương nhiên là Lãnh Băng Cơ sẽ không chống đối lại cái bụng của mình rồi, nàng liền gật gật đầu. Mộ Dung Phong đi qua một bên để rửa tay, lúc quay lại, một tay cầm hộp cơm, cánh tay còn lại thì phủ một chiếc áo choàng, xông đến Lãnh Băng Cơ nói: “Đám nam nhân này đùa giỡn không biết kiêng kị, chẳng biết lớn nhỏ, chúng ta mau tránh xa bọn họ chút đi”.
Từ khi Lãnh Băng Cơ đi ra khỏi phòng, thì luôn có binh sĩ lén lút quan sát nàng, mặc dù là có ý lương thiện, nhưng cảm thấy rất không thoải mái, như kim chích sau lưng. Mộ Dung Phong nói như vậy, quả thật hợp với ý của nàng.
Hai người họ tiến ra khỏi quân doanh, bên ngoài có suối chảy ào ào, cỏ xanh như mạ, cũng có tiếng ve kêu đầu mùa, không bị tiếng ồn ào và đàn hát trong doanh trại làm ảnh hưởng.
Tiếng huyên náo trong doanh trại, cộng thêm cảnh sắc như nước đêm nay, quả thật là làm nổi bật sự tĩnh mạch vốn có.
Mộ Dung Phong phủ chiếc áo choàng lên trên mặt đất, sau đó mở hộp cơm ra, bưng từng món ở bên trong ra ngoài, đặt lên tấm áo choàng, cuối cùng bưng bát canh ở bên trong ra: “Thời gian gấp gáp, nên đầu bếp trong phủ không nấu kịp canh, thị vệ thấy có sẵn huyết yến chưng đường phèn, nên đã mang đến cho nàng”.
Huyết yến chưng đường phèn có sẵn sao? Lãnh Băng Cơ không cần nghĩ cũng biết, trong phủ ngoại trừ hai người họ thì cũng chỉ có Lãnh Băng Nguyệt, huyết yến chưng đường phèn này có lẽ là chuẩn bị cho muội ta. Bây giờ nàng bị đưa đến đây rồi, Lãnh Bằng Nguyệt ở trong phủ chẳng phải là rất tự đại sao?
Huyết yến này nhất định là rất ngon Lại nhìn mấy món ăn khác ở bên cạnh, có măng non thanh đạm, có ngó sen giòn giòn vừa chua vừa cay, lại còn có thịt vịt quay, thịt lợn nướng mật ong, thịt viên sốt tương đỏ, còn có một phần bánh điểm tâm. Mỗi một món ăn chỉ có một phần chút xíu, bày lên dĩa trong mười phần tinh tế, mùi hương màu sắc trong phút chốc kích thích sự thèm ăn của Lãnh Băng Cơ..
Đã lâu nàng đã không ăn một bữa ăn thịnh soạn rồi, với lại còn do đầu bếp đặc biệt của ngư phủ làm ra nữa.
Lãnh Băng Cơ bó gối ngồi trên bãi cỏ xanh, Mộ Dung Phong đưa đũa cho nàng, rồi nói một câu: “Ngồi trên cỏ lạnh, có hơi ẩm”.
Nghe vậy nàng liếc nhìn, hắn có ý nhìn nữa chiếc áo choàng trống không, hiểu ý được nàng liền ngồi lên đó.
Hắn nhét bát cơm vẫn còn bốc ra hơi khói nóng hổi lên tay nàng, Lãnh Băng Cơ cũng không khách khí, trực tiếp bắt đầu càn quét trận địa.
Nhìn lại Mộ Dung Phong ăn rất thong thả ung dung, nhai kỹ nuốt chậm, không nói không cười, mười phần nho nhã tôn quý.
Lãnh Băng Cơ nàng cảm thấy khinh thường, đây đâu phải là dáng vẻ của nam nhân, rõ ràng là nam nhi ở trong doanh trại, vậy mà cứ cảm thấy ưỡn ẹo thế nào ấy, làm ra bộ dạng giống như là đại tiểu thư kén ăn cho ai xem đây?
Mộ Dung Phong lần này quả thật là oan, luyện tập ở trong doanh trại quả thật là đã từ từ thay đổi một số thói quen và giáo dưỡng vốn có của hắn, nhưng ngoại trừ thời gian dẫn binh đi đánh trận ra, thì ngày thường hắn đều sẽ yêu cầu nghiêm khắc với bản thân.
Với lại, đối với nữ nhân có bộ dạng ăn uống như hổ đói ngàn năm này, hắn lo sợ chút thức ăn này không đủ cho nàng ăn.
Hắn nghe nói, khẩu vị của phụ nữ mang thai rất khó chiều, có người thích ăn chua, có người thích ăn cay, nhưng cũng có người không ngửi được mùi tanh. Nhưng người phụ nữ lúc sáng mới nôn ra một đống này, khẩu vị lại có vẻ rất tốt. Đặc biệt là, vừa nãy sau khi nàng ta nhìn thấy vết thương máu thịt mơ hồ của Vu phó tướng,
- -----------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT