*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lãnh Băng Cơ đi tới bên cạnh, dồn khí xuống đan điền, rống lên một tiếng: "Ngươi lăn xuống đây cho lão nương!"
Tiểu Vân Triệt không hề sợ hãi: "Con không dám, quá cao, té xuống thì bánh bao thịt mềm mại đáng yêu như con sẽ thành nhân bánh mất."
Bên dưới lại được một trận cười ầm. Lãnh Băng Cơ ung dung thong thả vén tay áo lên, uy hiếp: "Chờ mẫu thân tự mình lên đón người xuống?"
Đôi mắt to của Tiểu Vân Triệt chợt né tránh, hỏi Mộ Dung Phong ở bên dưới: "Mẫu thân con muốn đánh con, người làm phụ thân như người có che chở con không?"
Cuối cùng cũng thừa nhận hắn là phụ thân rồi, Mộ Dung Phong nhìn Lãnh Băng Cơ một cái, vì lấy lòng nhãi con nhà hắn, chỉ có thể trải lương tâm gật đầu: "Che chở"
Tiểu Vân Triệt cười đắc ý: "Bây giờ con đã có hai phụ thân che chở rồi, người đánh không?"
Hay nhỉ, lại bị một thằng nhãi khiêu khích, Lãnh Băng Cơ nổi trận lôi đình, định vọt lên nóc nhà. Mộ Dung Phong kéo nàng lại một cái: "Đừng nôn nóng, ta đi ôm hắn xuống"
Tiểu Vân Triệt xoay người một cái, nhào vào lòng Cừu Thiếu Chủ: "Phụ thân Cừu cứu con, mẫu thân muốn treo ngược con lên đánh một trận, còn muốn bỏ đói con ba ngày. Con không về Phong vương phủ, con muốn cùng người trở về Giang Nam"
Cừu Thiếu Chủ nâng tay lên bảo vệ Tiểu Vân Triệt, tà mị cong môi nhìn về phía mọi người ở bên dưới: "Sợ cái gì? Chúng ta cũng không ngồi trên địa bàn của Phong vương phủ của hắn. Nếu như Phong vương gia lên đây thì chính là xông vào nhà dân. Ta sẽ đến chỗ Hoàng gia gia của con tố cáo hắn"
"Tiểu tử này coi trời bằng vung, huynh còn muốn nuông chiều hắn?" Hôm nay Lãnh Băng Cơ thấy thằng nhãi con có chút không vừa mắt.
Cừu Thiếu Chủ hừ lạnh: "Bây giờ muội có niềm vui mới rồi, nhất định là không coi trọng hai phụ tử chúng ta nữa. Ta không che chở cho hắn thì ai che chở cho hắn? Nhi tử của ai người đó đau lòng. Người nào dám động vào một đầu ngón tay của hắn, cũng tức là gây khó dễ cho Cừu gia chúng ta".
Mộ Dung Phong phất tay áo, "phịch" một tiếng nhảy lên nóc nhà, oai phong lẫm liệt đi đến bên cạnh chỗ hai người vừa đứng, ngạo nghễ nói: "Vân Triệt là nhi tử của bản vương, hy vọng người nhận rõ."
Tiểu Vân Triệt nhìn một cái, phụ thân tiện nghi này của hắn cũng không ngốc nhỉ, chiêu này thật lợi hại, hơn nữa dáng vẻ còn rất nhanh nhẹn.
Cừu Thiếu Chủ đối mặt với hắn, hồn nhiên không sợ: "Vậy thì thế nào? Hắn gọi ta là phụ thân, bản thiếu gia liền xem hắn như nhi tử ruột."
"Người cố ý khiêu khích bản vương?" Mộ Dung Phong cau mày không vui.
"Đúng, thì sao?" Cừu Thiếu Chủ dùng ngón tay vân về một lọn tóc đen ở trước ngực, thờ ơ mà kiêu ngạo: "Bản thiếu gia đã mua lại tất cả những nhà chung quanh Vương phủ của ngươi, người đã bị bao vây rồi. Từ hôm nay trở đi, bản thiếu gia sẽ ở lại những căn nhà này một thời gian, không có việc gì thì sẽ leo tường thổi sáo trêu chọc nhi tử của ta một chút, không mượn ngươi xen vào."
Mộ Dung Phong liếc nhìn Phong vương phủ của mình một vòng, nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, xung quanh cũng không phải nhà dân bình thường, phần lớn là nhà giàu có.
Cừu Thiếu Chủ này chỉ trong chốc lát đã mua lại tất cả, vậy phải đập bao nhiêu bạc đây? Nếu như ít, ai sẽ hiếm lạ? Nhà ai cũng không thiếu chút ngân lượng này.
Mộ Dung Phong khẽ mỉm cười: "Nói vậy thì, phòng vệ của Phong vương phủ ta trái lại có thể buông lỏng một chút. Dẫu sao, nếu ai muốn vào vương phủ, trước hết phải thông qua cửa ải Cừu Thiếu Chủ người. Có người giữ cửa giúp Vương phủ ta, bản vương có thể yên tâm không lo rồi" Mẹ, mắng người mà không văng tục, lại bảo rằng Cừu Thiếu Chủ ta làm gâu gâu giữ cửa?
Cái miệng của Cừu Thiếu Chủ cũng không nhường nhịn chút nào: "Được rồi được rồi, trừ trộm người, Cừu Thiếu Chủ ta cũng không có hứng thú đối với thứ khác. Phong vương gia người cứ yên tâm về chút gia sản nhỏ bé sâu ăn chuột cắn kia của ngươi đi. Hai chúng ta làm hàng xóm thì tốt biết bao, sao không luận bàn một chút, ghen tỵ gì chứ?"
Hạ nhân ở trong Vương phủ không biết thân phận của Cừu Thiếu Chủ, nghe thấy hắn khinh thường Phong vương phủ, ngang tàng như thế, đều hết sức kinh ngạc.
Tiểu Vân Triệt vừa nghe thì hưng phấn: "Muốn đánh nhau sao? Được đó được đó, trong hai người ai lợi hại hơn, con liền gọi người đó là phụ thân"
Lãnh Băng Cơ ở bên dưới nghe vậy phải gọi là mất mặt, hai người này vốn dĩ như nước với lửa, gặp mặt liền đốp chát. Hiện tại thì hay rồi, còn thêm một cái quạt gió thổi lửa, e là sợ thiên hạ không loạn.
Cũng may, Mộ Dung Phong không bị mắc lừa: "Bất kể ai lợi hại hơn, ta cũng là phụ thân của con."
"Chưa chắc" Tiểu Vân Triệt bác bỏ ngay: "Hổ phụ vô khuyên tử. Cũng giống vậy, khuyển phụ thân không sinh được hổ tử thông minh đáng yêu như con"
Lời còn chưa nói hết, đã nghe một tiếng sủa uy vũ mạnh mẽ ở dưới chân: "Gâu gâu!"
Đôi mắt to của Tiểu Vân Triệt trợn tròn, con người không hề dời đị: "Cún con!"
Đó là con cún con bảo bối mà Mộ Dung Phong nuôi năm năm rồi. Biết Mộ Dung Phong về, nó vẫy đuôi ra nghênh đón. Thấy có người dám khiêu khích chủ nhân của mình, nó uy phong lẫm liệt nhe hàm răng trắng hếu về phía hai người ở trên nóc nhà.
"Gâu gâu!"
Dáng vẻ cún con khiến người ta yêu thích, giống như cục bông vậy, không nhiễm một hạt bụi, con người lại tròn vo, đen nhánh. Nhất là cái đuôi ở trên mông, vểnh lên ở đằng sau, giống như đang tạo hình cây dù đi mưa vậy.
Mộ Dung Phong nhìn một cái, nhi tử nhà hắn thích chó, bèn quay mặt nhìn về phía cún con dặn dò: "Cơ Cơ, lạy một cái!"
Cún con lập tức đứng lên, hai chân trước chắp trước ngực liên tục chắp tay hai cái đối với hắn, hài hước dễ thương.
Cô Cô.
Cái tên này, đặt thật hay.
Băng Cơ, ta sai rồi.
Thật ra Lãnh Băng Cơ cũng không tức giận. Nàng biết lại lịch của chú cún này.
Trong năm năm này, Mộ Dung Phong tự mình nuôi nấng nó. Chắc hẳn, mỗi lần hắn gọi cún con một tiếng, đều sẽ mang theo một chút nhớ nhung nàng, và khát vọng mong nàng trở về.