*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu như sau này Nam Chiếu thực sự giao vào tay một kẻ ốm yếu không có trách nhiệm, không biết đảm đương, ích kỉ vụ lợi, thì nếu Nam Chiều có thể làm cho nước mạnh dân an mới là chuyện lạ.. 

Còn không bằng tiểu nha đầu Na Trát Nhất Nặc kia, có hiểu biết lại sâu sắc, vừa có trách nhiệm lại biết đảm đương. Chỉ tiếc là, bản thân ta cũng không phải là cha mẹ nó, nói ra cũng như không. 

Na Dạ Bạch còn chưa nghĩ xong thì đằng xa đã truyền tới tiếng trống trận, tiếng đánh giết nhau.  Na Trát Nhất Nặc sửng sốt: “Chẳng phải vừa nãy truyền lệnh báo, nói Mộ Dung Phong đã hạ lệnh đóng quân rồi sao? Sao lại tấn công thành trong đêm thế này?” 

Na Dạ Bạch vừa nghe tin, liền căng thẳng mà ho khan một tiếng: “Đèo Nhạn Linh dễ phòng thủ, khó tấn công, Mộ Dung Phong sao lại nóng nảy như vậy?” 

Lập tức có một binh lính đến báo cáo tình hình, cho biết lần này Mộ Dung Phong tấn công thành rất ác liệt, không những dựng cầu, công kích hai bên, mà còn dùng cung nỏ, máy bắn đá, khiến binh sĩ đã rất vất vả. 

Na Trát Nhất Nặc lập tức biến sắc, thúc dục Na Dạ Bạch: “Ca ca, đừng chần chừ nữa, lập tức rời khỏi đây thôi.” 

“Vậy còn muội? Ở đây nguy hiểm như vậy, đi thì cùng đi?” 

“Nếu muội đi, quân lính sẽ hoang mang mà phân tâm, sẽ bị đánh bại thôi. Tiểu muội sẽ xem thời cơ để hành sự, nếu như xảy ra sự cố, sẽ nhanh chóng rút lui.” 

Na Trát Nhất Nặc quay người căn dặn thị vệ bên cạnh: “Truyền mệnh lệnh của ta, mau chóng hộ tống Thái tử điện hạ rời khỏi đây, trên đường không cần nghỉ chân, trực tiếp về thành” 

Tốt, cơ hội đến rồi! 

Cừu thiếu chủ lạnh lùng khịt mũi, trước đây Băng Cơ đã từng kìm kẹp hắn ta, muốn chống lại nhưng lại sợ hãi. Để xem bây giờ, nàng còn có thể dựa vào ai? 

Thị vệ lập tức lui xuống thi hành mệnh lệnh. 

Na Trát Nhất Nặc giậm chân quyết liệt, quay về phía cổng thành chỉ huy trận chiến. 

Thẩm Phong Vân nghiêng người trước mặt Cừu thiếu chủ, hạ thấp giọng: “Những tên vệ binh ninja đó thật sự rất gian xảo, mấy hầu gái xinh đẹp cũng không phải là những kẻ tầm thường. Chúng ta nếu như không đánh trúng huyệt đạo, sợ là sẽ gặp rắc rối, phải khôn ngoan hơn” 

“Vậy như người nói, bây giờ phải làm sao?” Thẩm Phong Vân thì thầm trong đêm đen: “Cách thì có, nhưng người phải chịu thiệt một chút” 

Nói rồi ghé sát tại của Cừu thiếu chủ nói nhỏ, Cừu thiểu chủ vừa nghe xong đã phát hỏa: “Vì sao người lại không làm? Hóa ra nhìn ta dễ bắt nạt vậy sao? 

Thẩm Phong Vân vội vàng vuốt mấy sợi tóc của hắn: “Ta cải trang cũng được, nhưng lại nhìn không giống?” 

“Vậy ta trông giống lắm sao? Ngươi xem ta nhìn thô kệch như này, chỗ nào nhìn giống con gái hả? Còn người, rõ ràng là yểu điệu thục nữ vậy, giống một phụ nữ hơn”.  Thẩm Phong Vân phân biệt rõ ràng, không trả treo: “Tùy thôi, đằng nào người muốn đánh tiểu tử bệnh hoạn đó không phải là ta” 

Cừu thiếu chủ lạnh lùng, phất cờ xin ngã ngũ. 

Người hầu hiệu cho tên ma ốm Na Dạ Bạch là tám hầu nữ xinh đẹp như hoa, đương nhiên, không chỉ có tám cô. Nếu cố gắng đi đoạn đường dài, chắc chắn sẽ có thay đổi ca. 

Hắn không thích sự thô kệch vụng về của đàn ông, sẽ hủy hoại bản thân mình, cũng không thích ngồi xe ngựa, để tám hầu nữ nghênh kiệu, thoải mái hơn nhiều. 

Nhưng mà, mấy hầu nữ này, xinh đẹp thì có, dáng dấp so với những nữ nhân bình thường khác, thì trong họ luôn cao và to hơn. 

Còn Cừu thiếu chủ vì lí do đầu tiên là có thân hình mảnh mai, cao ráo và cân đối, vòng eo thon gọn, trừ đi các cơ bắp trên người ra thì vẫn là có nét giống nữ nhi. 

Lúc hắn ta cởi bộ y phục trên người của hầu nữ đang hôn mê, mặc vào người, sau đó búi tóc cao lên, xoay người bước ra từ bóng tối, Thẩm Phong Vân nhìn đắm đuối. 

Hắn ta còn nữ tính hơn cả nữ nhân, với đôi mắt quyến rũ này, cả phong thái đa tình ấy, ngay cả nam nhân như hắn còn rung động. 

Hi vọng, tên Na Dạ Bạch kia không bị Cừu thiểu chủ hấp dẫn ngay tức khắc, sau đó háo hức nhìn chăm chăm, phát hiện điều gì đó bất thường thì toi. 

Cả hai người Cừu thiếu chủ và Na Dạ Bạch đều trông rất đỏm dáng, nhưng mà, một người thì lẳng lơ còn một người thì yểu điệu. Na Dạ Bạch là dạng người thứ hai. Hắn ta tuy hơi chút yếu đuối, không thể quá phấn khích, không thể làm các động tác kịch liệt trên giường. Nhưng mà hắn ta có thể phát huy tối đa vai trò của nữ nhân. 

Nghe Băng Cơ nói, ngay cả trên đường trốn chạy, những ngày ốm đau cũng rất xem trọng, các mỹ nhân xung quanh đều như cái ghế thịt di động, hay như cái thùng trà giữ nhiệt, dù có đi ngủ ban đêm cũng phải cần mỹ nhân ủ ấm chăn gối trước, sau đó chờ ở cuối giường, ủ ấm đôi chân của tên ma ốm đó, ấm nóng lên rồi mới ra chỗ sạp nằm canh giấc cả đêm. 

Thẩm Phong Vân muốn khuyên Cừu thiếu chủ, để hắn ta có thể tiết chế sự lẳng lơ của mình, nếu không trời đất sụp lở thì không hay. Bên Huyền Cửu đã thúc dục rồi. 

“Nhanh lên một chút, còn lèo nhèo gì nữa?”. 

Tên ma ốm ngẩng mặt lên, mệt mỏi dơ tay chỉ về phía hắn. 

Cừu thiếu chủ không nhúc nhích. Không biết phải xử trí ra sao, không biết tên ma ốm yếu đó muốn làm gì? 

Yêu Cửu liền từ sau bước lên, ánh mắt hung dữ nhìn cừu thiếu chủ: “Còn đứng đực ra đó làm gì, không có mắt hay sao? Còn chưa bước qua đó?” 

Cừu thiếu chủ vẫn mơ hồ, nhưng gọi hắn qua đó cũng là chuyện tốt, rất mong chờ. Hắn liền cúi đầu bước qua. 

Thẩm Phong Vân bò trên mái nhà ở một chỗ xa nhìn thấy, cười thắt cả ruột. Cừu thiếu chủ không hiểu loại bướm đêm ưu thích của tên ma ốm ốm yểu đó, hắn thì biết. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play