*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộ Dung Phong trong lúc lơ đãng bất giác ngẩng đầu lên, cũng không thể dời mắt đi chỗ khác mà theo sát dáng người mảnh mai yểu điệu của Băng Cơ, bay bổng nhẹ nhàng đến nhân gian. Hình ảnh ghi nhớ suốt năm năm cuối cùng cũng trở nên chân thật. 

Hắn chăm chú nhìn cái người mà hắn mong nhớ ngày đêm năm năm trời, trong mắt ánh lên vẻ hăng hái và nồng nhiệt như lửa, khó khăn mở miệng, trầm giọng mà nói: “Băng Cơ” 

Chỉ hai chữ đơn giản mà như dùng hết khí lực lớn nhất cả đời, chứa đựng tình cảm sâu sắc cùng chờ đợi, còn chất chứa sự thận trọng từng li từng tí. Bởi vì sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, âm thanh quá lớn sẽ làm tan vỡ hư ảo trước mặt. 

Toàn thân Lãnh Băng Cơ cũng run rẩy, bao gồm cả đầu ngón tay cũng không tự chủ được mà run lên. 

Nói không nhớ, không nghĩ về đều là giả cả. Nàng sợ bị thương, sợ gặp phải Mộ Dung Phong, nên đã nép mình núp ở một góc của Giang Nam. Thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi nghĩ về hắn ngàn lần, vạn lần. Nhất là những khi trông thấy Tiểu Vân Triệt, lòng nàng đau như bị dao chém qua. 

Hiện tại khúc mắc đã được mở ra, người mà mình nhung nhớ đang ở ngay trước mắt. Hắn chỉ cần nhẹ nhàng gọi tên của nàng, trong nháy mắt lớp phòng ngự trong lòng nàng bị đánh cho tơi bời, làm cho nàng bại trận. 

Nàng cố gắng cười lên, cười đến mức trong đáy mắt hiện lên một tầng hơi nước, vì thế cho nên không thấy rõ thâm tình của người cưỡi ngựa sâu sắc như thế nào, như trời xanh khao khát chờ cơn mưa phùn mà miêu tả hình dáng nàng. 

“Là ta, Băng Cơ”. 

Sự kinh ngạc mừng rỡ phút chốc khuếch tán trong vô định. Trong lòng Mộ Dung Phong bồi hồi, khóe môi dần dần cong lên, đáy mắt đuôi mày dào dạt niềm vui sướng. 

Hẳn khó khăn trở mình xuống ngựa, hai chân bởi vì bôn ba liên tiếp mấy ngày mà đau nhức đến chết lặng, mỗi bước chân di chuyển đều nặng như đeo chì. 

Hẳn bước từng bước một về phía Lãnh Băng Cơ, mang theo khí phách kiên định và cố chấp. Hiển nhiên không thể chờ được nữa, nhưng lại ra sức ẩn nhẫn không nỡ. 

“Nàng có biết bản vương chờ nàng đã năm năm, chờ nàng quay về. Sao nàng lại có thể nhẫn tâm như vậy, tránh không gặp ta?” 

Hai tay Lãnh Băng Cơ giấu trong tay áo cuộn lại thật chặt, gắt gao siết lấy ống tay áo, hai vai run rẩy, miệng há ra nhưng có họng nghẹn lại không thốt nên lời. Vị chua xót này xộc thẳng lên mũi, sau đó nước mắt cũng không kiềm được mà trào ra. 

“Ta thừa nhận, là ta không đúng, là ta ngu ngốc. Lỗi của ta, là vì cảm thấy áy náy hổ thẹn với Lãnh Băng Nguyệt mà không nghĩ đến cảm nhận của chàng, không đủ tin tưởng chàng, không bảo vệ tốt cho chàng lại còn trở thành bá đạo trong tay người khác, hại chàng bị thương đến máu me đầm đìa như vậy”. 

“Nàng có thể đánh ta, mắng ta, trừng phạt ta sao cũng được, tại sao lại phải tuyệt tình như vậy, ngay cả một tia hy vọng cũng không để lại cho ta? Nàng cũng biết năm năm nay đã dày vò ta đến mức nào hay không? Sao nàng có thể nhẫn tâm đến như vậy, tránh ta năm năm trời không gặp mặt?”. 

Binh sĩ dần dần ngừng tấn công, người của Nam Chiếu hạ gươm xuống. 

Bốn phía một mảnh lặng ngắt như tờ, có vài con tuấn mã khịt khịt cái mũi kêu to. 

Muôn người chú ý. 

Lãnh Băng Cơ khẽ cắn môi dưới, khóe mắt ửng hồng, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Phong. Tên ngốc này, trước mặt nhiều người như vậy, nói những lời buồn nôn này ra có cảm thấy xấu hổ hay không? 

“Nếu chàng còn nói ta nữa, có tin hay không ta xoay người rời đi lập tức.” 

Mộ Dung Phong giang tay về phía nàng, hai mắt sáng rực: “Nàng còn có thể chạy đi đâu mà trốn đây? Nữ nhân của Mộ Dung Phong ta đây, cho dù là lên chín tầng mây hay chân trời góc biển, ta đều sẽ tìm ra nàng!” 

Lãnh Băng Cơ cũng đã nhúc nhích rồi, mũi chân vừa chạm, cả người giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, lao vào vòng tay của Mộ Dung Phong. 

Thỏa mãn rồi, tựa hồ như đang ôm trọn cả thế giới vậy. 

Mộ Dung Phong siết chặt vòng tay gắt gao ôm lấy vòng eo thon của Lãnh Băng Cơ, hầu như muốn đem cả người của nàng đều khảm vào trong lòng mình. 

Cả hai đều cảm thấy hít thở không thông, nhưng sự ngột ngạt này khiến họ cảm thấy chân thật, hiểu rõ đây không phải là mơ. 

Đôi môi nứt nẻ của Mộ Dung Phong lướt qua làn tóc mai của Lãnh Băng Cơ, khát khao khóa chặt môi của nàng. Đôi bàn tay to lớn gì lấy gáy nàng sợ nàng chạy thoát. 

Xung quanh rộ lên tiếng hoan hô như sấm động, các binh sĩ ngồi trên lưng ngựa vui sướng vung tay điên cuồng hồ lớn. 

Lãnh Băng Cơ xấu hổ không chịu được, khuôn mặt bỏng rát như lửa đốt, hung hăng đánh vào ngực Mộ Dung Phong, trốn khỏi nanh vuốt của hắn: “Chàng điên rồi à? Nhiều người như vậy kia!” 

Uy nghiêm Vương gia của chàng không cần nữa hay sao? 

Mộ Dung Phong ôm chặt eo của Lãnh Băng Cơ không buông, cười như một tên ngốc, trong ánh mắt toàn là vẻ hưng phấn, kích động đến nói năng không mạch lạc: "Bản vương chỉ muốn chiều cao cho cả thiên hạ này biết, Lãnh Băng Cô nàng là nữ nhân của Mộ Dung Phong ta! Đừng ai nghĩ đến việc cưới nàng đi!” 

Khuôn mặt Lãnh Bằng Cờ đỏ như gấc, lại phủ lên đó ngũ sắc của chân trời, vùi trong ngực hơn nửa giận nửa vui: “Xem tiền đồ của chàng kia” 

Nói xong thì cảm thấy cổ họng chua xót se lại, nghẹn ngào khó chịu. Mộ Dung Phong cười cười, cũng cảm thấy muốn khóc, yết hầu khó khăn cử động, sự khó chịu bị chặn lại nơi xoang mũi. 

Bản thân đã đợi năm năm, nhịn năm năm, thật vất vả cũng trông được đến ngày hôm nay. Ông trời rủ xuống lòng thương, loại cảm giác mất đi sau có lại này thật sự khó nói thành lời. 

Viền mắt hẳn đó lên, vẫn nhịn không được mà trầm giọng oán trách một câu: “Lãnh Băng Cơ, nàng thật là độc ác.” 

Hai người gặp lại sau năm năm, sự phấn khích cùng vui mừng này như một cơn gió cuồng bạo, quét qua hàng vạn binh lính, sau đó chuyển hóa thành nhuệ khí. 

Nhiệt huyết dâng trào, cảm xúc mạnh mẽ trào dâng, bọn họ quơ quơ giáo mác trong tay, càng thêm khát vọng 

“Tấn công, tấn công!” 

Mộ Dung Phong ôm Lãnh Băng Cơ, nhất thời tràn đầy tự đắc: “Cùng bản vương lên ngựa, chúng ta cùng nhau kề vai sát cánh, san bằng Nam Chiếu này, để xem thế gian về còn ai dám chọc nàng?” 

Lãnh Băng Cơ cười nói: “Được” Hai người bay lên, đáp xuống trên lưng ngựa. Mộ Dung Phong vung thanh trường kiếm trong tay: “Các huynh đệ, chọc thủng cống thành, tiến vào thành Bích Thủy, chiếm lấy vương đình Nam Chiểu” 

Một tiếng hiệu lệnh, hàng ngàn tướng sĩ giống như vạn mũi tên cùng bắn ra, lao thẳng vào thành Bích Thủy. 

Tinh thần của binh sĩ tăng vọt, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, phi ngựa xông pha xuyên qua trận mưa tên như châu chấu, trực tiếp phá thủng cổng thành. 

Trong thành đột nhiên vang lên tiếng chém giết. Phía trên tường thành, Na Dạ Bạch và Na Trát Nhất Nặc xoay người, chỉ thấy hai bóng người một đỏ một xanh như hai thanh đoản kiếm sắc bén, sững sờ hướng cổng thành chém tới. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play