*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lãnh Bằng Cơ nhún nhún vai, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng siết chặt nhẫn không gian trong tay, âm thầm tính toán những bảo bối ở bên trong suy nghĩ xem có cách nào hay ho để trốn khởi hành cung hay không.
Mấy thị vệ mặc áo giáp vội vàng chạy tới, tuần tra vòng quanh cung điện của nàng, tiếng bước chân chỉnh tề khiến người ta có cảm giác bị kiềm chế và nguy hiểm.
Lãnh Băng Cơ nhìn chằm chằm ngọn lửa phía phòng nuôi cổ, đột nhiên nàng lại nhớ đến người bịt mặt mặc áo đen mà hôm nay đã gặp.
Giá như người đó là Cừu thiểu chủ hoặc là Thẩm Phong Vân, nhưng cho dù bọn họ có khả năng thần không biết, quý không hay lẻn vào hành công, thì làm sao mà bọn họ có thể xác định được vị trí của phòng nuôi cổ giữa hoàn cảnh xa lạ thế này cơ chứ? Hơn nữa, hai người bọn họ cũng không hiểu được tầm quan trọng của phòng nuôi cổ này đối với Na Trát Nhất Nặc.
Điều này khiến nàng càng thêm nghi ngờ về thân phận của người bí ẩn kia.
"Hắn là người bảo vệ mình từ trong bóng tối sao? Nếu không thì tại sao mọi chuyện lại có thể vừa khéo đến như vậy? Rốt cuộc hẳn là ai? Tại sao lại muốn giúp mình? Tại sao có thể sử dụng mánh khóe phi thường như vậy ngay trong hành cùng của Nam Chiều chứ?
Đám thị vệ thì thầm với nhau rằng phòng nuôi cổ bị đốt, Na Trát Nhất Nặc trở về từ cõi chết, sau đó đã lập tức dẫn người ra khởi hành cung truy tìm tung tích của tên thích khách đã phóng hỏa kia.
Mặc kệ thích khách này là ai, nhất định người đó cũng là bạn chứ không phải kẻ địch, hơn nữa, phỏng chừng là Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân cũng sắp đến thành Bích Thủy rồi. Đục nước béo cò, đây cũng có thể miễn cưỡng xem như là một cơ hội tốt để chạy trốn. Nếu may mắn thì lỡ như sẽ có người tiếp ứng cho mình thì sao? Nhưng mà đám thị vệ đã bao vây chỗ này chật như nêm cối rồi, dưới tình huống như vậy mà muốn thần không biết quỷ không hay trốn đi thì e là không thể được rồi, chỉ có thể có gắng xông thẳng ra thôi. Không nói nhiều nữa, phải chuẩn bị độc dược sẵn sàng mới được.
Lãnh Băng Cơ lấy cây roi mềm ra, quấn quanh eo. Nàng đốt Mê Hồn Hương trong đại điện, đợi đến khi làn khói lan ra khắp đại điện thi tung người nhảy lên trên xà nhà, sau đó, nàng lấy hai quả bom khói từ trong nhẫn không gian ra, châm ngòi rồi ném xuống dưới.
Làn khói cay nồng lập tức bốc lên, luồn qua khe cửa và cửa sổ lan ra bên ngoài.
Thị vệ ở bên ngoài thấy có chuyện chẳng lành thì tưởng rằng bên trong bị cháy, lập tức hét ầm lên và ùn ùn kéo vào bên trong, từng người từng người một, đúng kiểu người trước hy sinh, người sau tiếp bước luôn.
Lãnh Băng Cơ lợi dụng sự hỗn loạn này mà chui ra khỏi mái nhà, nhảy xuống từ bức tường ở phía sau đại điện. Lập tức, có người cảnh giác rút kiếm ra khỏi vỏ và hồ lên: “Ai đó?”
Còn chưa kịp nói xong thì roi mềm trong tay Lãnh Băng Cơ đã quất đến, roi vung lên nhanh như tia chớp, trực tiếp cuốn chặt vào cuống họng của đối phương.
Các thị về từ bốn phương tám hướng tụ tập lại đây, Lãnh Băng Cơ không hề sợ hãi chút nào, nàng chỉ đợi khoảnh khắc những người này tập hợp lại với nhau, sau đó lại ném ra một quả bom khói nữa.
Mẹ nó, chỉ trách bản thân lòng dạ đàn bà thôi, lẽ ra nàng nên chuẩn bị thêm một ít Chấn Thiên Lôi cất trong nhẫn không gian mới đúng.
Đồng thời, nàng còn ném ra thêm mấy cái tổ ong vò vẽ nữa.
"Vo ve, vo ve!
Tiếng động như tiếng máy bay ném bom, đám thị vệ bị ong đốt khắp cả người.
Roi mềm trong tay Lãnh Băng Cơ cuốn lên một cái, tự mở ra cho mình một con đường, tung người bay lên. Đám thị vệ ở đằng sau hô hoán và bám riết theo nàng mãi không ngừng.
Quanh đi quẩn lại, đầu Lãnh Băng Cơ có chút choáng váng. Cung điện ở Nam Chiếu không giống ở Trường An, mỗi cung điện ở Trường An hầu như đều quay lưng về hướng bắc, xoay mặt về hướng nam, vuông vức mà ngay ngắn và có trật tự. Mà ở Nam Chiếu có rất ít ánh nắng mặt trời, cung điện được xây dựng một cách tùy tiện, không chú ý tới vị trí và phương hướng, cao thấp không đồng đều, giống như là mẽ cũng vậy.
Vào ban đêm, khoảnh khắc tối tăm trước khi ánh bình minh ló dạng, Lãnh Băng Cơ đã vắng hết cả đầu, xung quanh đều là binh lính đang truy đuổi nàng, xung quanh đều là ngõ cụt. Bản thân nàng giống như một con chuột chui vào trong ống bể, bị người người kêu gọi đánh giết, nếu không phải nàng có thể vượt nóc băng tường thì e rằng đã bó tay chịu trói từ lâu rồi.
Hơn nữa, đối phương đã ra lệnh bắn tên, tiếng mũi tên xé gió vun vút' từ phía sau lướt qua, cũng may là nàng có thể an toàn tránh thoát. Lãnh Băng Cơ nhìn đám thị vệ càng lúc càng đông, khổ sở đến mức muốn khóc òa lên. Một đám đàn ông xúm lại bắt nạt một nữ nhân tay không tấc sắt như nàng, thật là mẹ nó không biết xấu hổ mà!
Trong thời khắc phía trước có hổ, sau lưng có sói này từ trong ánh lửa, một người bịt mặt mặc áo đen nhảy tới, chặn đường của Lãnh Băng Cơ.
Nàng đang đánh giết đến đỏ cả mắt, chiếc roi dài trong tay quất tới, không ngờ đối phương ra tay nhanh như điện chớp, túm lấy roi của nàng và trầm giọng nói: “Đi theo ta”
Chính là người đó! Là người bí ẩn mà hôm nay nàng đã gặp ở trong phòng nuôi cổ!
Lãnh Bằng Cơ vui mừng khôn xiết, biết rõ đối phương là bạn chứ không phải kẻ địch, nàng cũng không còn đề phòng như trước nữa.
Người kia không buông tay mà vẫn nắm lấy chiếc roi mềm của Lãnh Băng Cơ, giống như đang dẫn dắt một bé con đi lạc, dẫn theo nàng chém giết trong hành cùng, nhảy vọt mấy bước, rõ ràng là người này hiểu rõ hoàn cảnh trong hành cũng như lòng bàn tay vậy, người đó nhanh chóng đưa Lãnh Băng Cơ ra khỏi tường vây của hành cung.
Bản lĩnh của người này tuyệt đối không thua kém gì Thẩm Phong Vân cả.
Đợi đến khi đám binh lính truy đuổi đã bị bỏ rơi rất xa, lúc này, người kia mới dừng bước và xoay người lại.
“Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân đã đến thành Bích Thủy, có thể an toàn chạy trốn khỏi Nam Chiếu hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của các ngươi rồi. Ta chỉ có thể giúp người tới đây thôi.”
Lãnh Băng Cơ không trả lời hẳn mà lên tiếng dò hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao người lại muốn giúp ta?” “Chậm nhất là giữa trưa ngày mai Mộ Dung Phong có thể dẫn năm mươi ngàn kỵ binh đánh vào Nam Chiếu” Lãnh Băng Cơ sửng sốt: “Không thể nào!”
Tại sao hắn lại đến đây? Làm sao lại có chuyện Nam Chiếu không nhận được tin tức cơ chứ?
“Nếu không phải là do người của ta chặn được chiến báo của Nam Chiếu thì tin tức đã được dâng tới trước mặt Na Dạ Bạch từ lâu rồi”
Đối phương vẫn ép giọng xuống, thanh âm rất trầm, nói: "Hy vọng có thể đánh cho Nam Chiếu không kịp trở tay!”
Nhất thời, trong lòng Lãnh Băng Cơ rối loạn tung beng hết cả lên, nàng có chút bối rối không biết phải làm sao để đối mặt với Mộ Dung Phong.
Thượng kinh và Nam Chiểu cách trở ngàn trùng, xa xôi vạn dặm, Mộ Dung Phong phô trương thanh thể chạy đến như vậy, nếu không phải vì mình thì còn có thể là vì cái gì? Phải biết rằng, tin tức mình bị Na Dạ Bạch bắt cóc vòng qua lộn lại ít nhất cũng phải bị trì hoãn hai, ba ngày mới có thể truyền tới Trường An. Tuy rằng mình đi đường thủy quanh co khúc khuỷu, nhưng hắn phải hành quân thì cũng chậm chạp như vậy thôi, vậy mà mình chân trước vừa đến thì chân sau hắn đã đến nơi rồi, có thể thấy được trên đường đi bọn hắn dầm mưa dãi nắng cực khổ biết bao nhiêu?
“Chẳng lẽ, hắn vẫn chưa quên mình sao?
Nói không cảm động thì là giả, ngay cả hơi thở của Lãnh Băng Cơ cũng trở nên dồn dập.
Nhưng chẳng lẽ lại tha thứ cho hắn sao?
Trong năm năm này, hắn vẫn chưa lập gia đình, vẫn một mình cô đơn lẻ bóng, nàng đều biết cả. Nhưng mà nàng không có dũng khí để đón nhận, cũng không muốn tha thứ nữa. Lần đầu tiên phản bội, lần thứ hai tuyệt tình, Mộ Dung Phong đã để lại trong lòng nàng một cái nút thắt không thể nào tháo gỡ được, vắt kiệt toàn bộ sức lực của nàng.
Người bịt mặt kia có thể thấy rõ sự xoắn xuýt của nàng, hắn trầm giọng nói: “Năm năm trước, Mộ Dung Phong làm tổn thương ngươi, đó hoàn toàn không phải là ý muốn của bản thân hắn, mà là do hắn trúng Nhiếp Hồn thuật của Cẩm Ngu quận chúa. Vì sự cương quyết của người nên hắn mới cưỡng ép phá vỡ Nhiếp Hồn thuật, cũng vì thế mà bị nội thương”