"Đúng là trái đất tròn, ta không nghĩ tới vẫn có thể nhìn thấy ngươi." Na Trát Nhất Nặc vẫn hơi khiếp sợ, không hoàn hồn ngay lập tức được.
"Chúng ta có duyên đó"
Na Dạ Bạch càng thêm nghi hoặc: "Sao hai người lại biết nhau vậy?"
Na Trát Nhất Nặc nắm ống tay áo của Na Dạ Bạch rồi kéo hắn ta sang một bên:
"Ca ca, huynh có biết người này là ai không?"
Na Dạ Bạch thấy nàng ta nghiêm mặt lại thì trong lòng lờ mờ có một chút dự cảm không tốt: "Phu nhân Lương Khương, nghe nói từng là nữ nhân của gia chủ Cừu gia ở Giang Nam. Có điều bản thái tử cũng không để ý".
Na Trát Nhất Nặc dậm chân nói: "Ca ca thực sự là hồ đồ, lần này huynh chọc phải phiền toái lớn rồi"
"Phiền toái gì? Ta còn không để một Cừu gia vào trong mắt đậu."
"Huynh đưa nàng về Nam Chiếu mà không điều tra lai lịch của nàng từ trước hay sao? Nàng không phải người khác đâu, chính là Phong vương phi Lãnh Băng Cơ mà Nặc Nhi từng nhắc đến với huynh đó"
"Cái gì?" Na Dạ Bạch giật mình: "Không phải Phong vương phi đã chết rồi sao?"
"Huynh đã quên rồi ư, khi đó Mạc Bắc bên kia để lộ tin tức nói trên người Phong vương phi có cất giấu bảo bối chữa bệnh nên nhìn chằm chằm vào thi thể của Phong vương phi như hổ đói vậy. Sau đó đúng là thi thể của Phong vương phi bị trộm thật, sông không thấy người chết không thấy xác. Mộ Dung Phong cũng vì thế mà tiêu diệt toàn bộ mật thám của Nam Chiếu và Mạc Bắc ở Trường An, cuối cùng sống chết mặc bay. Bấy giờ xem ra, lúc trước vị Phong vương phi này vốn không chết, đó hắn chỉ là một âm mưu mà thôi".
Na Dạ Bạch cũng sững sờ, hắn ta thật sự cảm thấy ngoài ý muốn: "Chẳng trách Thẩm Lâm Phong của Quốc Công Phủ ở Trường An lại sống chết không buông, hóa ra là còn có nguyên nhân này nữa. Có điều như vậy thì có sao? Năm đó Mộ Dung Phong sủng thiếp diệt thê, Lãnh Băng Cơ giận dữ viết hưu thư rồi uống thuốc độc tự sát. Mọi người đều biết là hai người họ đã thanh toán xong, không còn liên quan gì đến nhau nữa. Cho dù Lãnh Băng Cơ gả cho người khác thì Mộ Dung Phong cũng không có quyền xen vào.
Hơn nữa vừa rồi muội cũng nói là có lẽ trên người Phong vương phi này có bảo bối chữa bệnh gì đó hay sao? Y thuật của nàng thực sự rất cao, so với đám lang băm của Nam Chiếu chúng ta thì không biết mạnh hơn bao nhiêu nữa, cái mạng kéo dài hơi tàn này của ta cũng chỉ có thể giao vào trong tay nàng thôi."
Na Trát Nhất Nặc mím môi: "Việc này ca ca phải cân nhắc kĩ rồi hẵng làm. Nếu như Phong vương gia không truy cứu thì còn tốt, nhưng đã nhiều năm rồi mà Phong vương không lây thêm một ai nữa, sợ là vẫn nhớ mãi không quên vị Phong vương phi này. Nếu như Phong vương gia biết Phong vương phi vẫn còn sống thì sợ là hai nước sẽ xảy ra chiến tranh mất"
Na Dạ Bạch hừ lạnh: "Thẩm Phong Vân cũng đi theo Cừu thiếu chủ cùng đến Nam Chiểu, ở ngay phía sau đây thôi. Chỉ sợ là việc này không che giấu được đâu. Nếu như ta ngoan ngoãn chắp tay dâng nàng lên cho người khác thì đúng là khiến kẻ khác chế cười, nói ta sợ Trường An họ. Hơn nữa hoàng đế Trường An sẽ vì một nữ nhân mà khiến hai nước xảy ra chiến tranh ư?"
"Đây không phải chuyện có sợ hay không, mà là nếu gây ra chiến tranh giữa hai nước thì đám người vương thức nhất định sẽ mượn đề tài để làm khó phụ vương cùng mẫu hậu. Huynh cũng biết là họ vẫn luôn mơ ước vương vị của Nam Chiểu, ước gì huynh mất lòng dân, mất đi tư cách kế thừa vương vị mà!"
"Nhưng bây giờ ta đã bị thái y tuyên án tử hình rồi, chẳng còn mấy năm để sống nữa. Nếu ta không được cứu chữa thì không phải vẫn sẽ vừa lòng họ hay sao?"
"Chúng ta vẫn còn có thể chậm rãi tìm đại phu mà. Muội nhất định sẽ giúp huynh tìm được thần y chữa bệnh"
"Ý ta đã quyết, muội không cần nhiều lời nữa. Ta nhất định phải có được phu nhân Lương Khương này"
Lãnh Băng Cơ nhìn hai huynh muội đứng một bên thì thầm cũng thấy rất đau đầu.
Nàng vốn cảm thấy tên ma ốm này sống dở chết dở nên không làm gì được mình, hơn nữa hắn ta còn muốn dựa vào nàng chữa bệnh nên tính mạng của nàng cũng tạm thời an toàn, lúc này mới tiện đường lại đây vui đùa một chút. Ai biết là thân phận. Phong vương phi của nàng lại bị lộ cơ chứ?
Lúc này đã tăng lên đến tình hình nợ nước thù nhà rồi thì đối phương có thể giam nàng lại rồi tìm Mộ Dung Phong đàm phán hay không? Bây giờ nàng muốn trốn thì sợ là khó càng thêm khó rồi.
Đúng là người tính không bằng trời tính mà.
Na Dạ Bạch nhất định không chịu thả Lãnh Băng Cơ đi, cũng không muốn nghe Na Trát Nhất Nặc khuyên bảo nữa. Hắn ta đi về phía Lãnh Băng Cơ rồi đi thẳng vào vấn đề: "Nàng đúng là Phong vương phi ư?".
Lãnh Băng Cơ gật đầu: "Đã từng là như vậy".
Na Dạ Bạch yên lặng một lát: "Nghe nói năm đó Mộ Dung Phong sủng thiếp diệt thế, nàng đau lòng đến cực điểm mới giả chết chạy khỏi Thượng kinh, lúc đi còn từng lưu lại một phong hưu thư. Hoàng đế không chỉ đáp ứng mà còn trao trả thi thể của nàng cho Lãnh gia nữa, vậy rõ ràng là bây giờ nàng đã không phải là Phong vương phi của Mộ Dung Phong nữa."
"Trên lý thuyết thì có thể nói là như vậy."
"Tốt lẫm, ngày mai nàng và ta sẽ thành hôn ở đây, cử hành đại điển sắc phong. Cho dù Mộ Dung Phong có tìm đến thì nàng và ta cũng đã là phu thê danh chính ngôn thuận rồi"
Lãnh Băng Cơ nhún vai: "Nhưng người chưa từng hỏi xem ta có đồng ý hay không. Cho dù có hoàn thành buổi lễ thì người cũng là trắng trợn cướp đoạt dân phụ, không thể xem là danh chính ngôn thuận được."
"Tiểu muội của ta nói muội ấy sẽ gieo Liên Tầm cổ cho nàng và ta, đến lúc đó nàng sẽ cam tâm tình nguyện hết lòng vì ta thôi."
Mẹ nó, sao lại ác như vậy?
Lãnh Băng Cơ lúng túng cười: "Chuyện này, người phải nghe lời ta, tình huống thân thể của ngươi không cho phép đâu. Thật đấy, trái tim của người vốn bị dị tật bẩm sinh, hiện tại tâm thất phải sưng to, cơ tim thiếu máu, nếu như trúng Liên Tâm cổ thì tính mạng của ngươi cũng coi như đi tong rồi. Cái này, hai ta không thích hợp đâu."
"Rốt cuộc nàng cũng chịu nói thật một câu, làm sao nàng chẩn đoán được những triệu chứng bệnh này? Bệnh tim của ta đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?"
Lãnh Băng Cơ tiếp tục nói chuyện giật gân dọa hắn ta: "Bây giờ người cần giữ cho tâm trạng của mình luôn luôn ổn định, cảm xúc không thể quá mãnh liệt, lên xuống thất thường được. Thả ta ra khỏi Nam Chiểu, ta bảo đảm tính mạng của người còn có thể kéo dài năm năm nữa."
"Nhưng ta càng tham lam, ta còn muốn sống lâu hơn nữa"
'Cười ta thì ta sẽ chỉ làm mạng người càng ngắn hơn nữa mà thôi. Lãnh Băng Cơ chửi thầm trong bụng.
Nghe nói Nam Chiểu vương này chỉ có một đứa con trai, cũng chính là vị thái tử Nam Chiếu đang sống dở chết dở này. Tương lai vương vị cũng sẽ do hắn ta kế thừa, tương lai tiền đồ tốt đẹp như vậy đang chờ thì cũng khó trách hắn ta lại tham sống như vậy.
Na Trát Nhất Nặc đứng bên cạnh yên tĩnh nghe hai người nói chuyện, lúc này nàng ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà xen mồm: "Người đã không muốn gả cho ca ca ta thì còn theo huynh ấy đến Nam Chiểu làm gì?"
Lãnh Bằng Cơ chớp mắt: "Không phải ta muốn, là ca ca ngươi hạ độc ta rồi bắt ta tới đây"
Na Trát Nhất Nặc tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào mặt nàng: "Trên người của ngươi không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào cả, theo nhịp thở của người xem thì võ công cũng không tệ, vậy tại sao ngươi không chống cự?"
Trong lòng Lãnh Băng Cơ căng thẳng, nàng nghĩ thầm: “Hỏng rồi! Loại thuốc mà mình trúng lúc trước hắn là do chính Na Trát Nhất Nặc nghiên cứu ra. Nếu mình đã giải được loại thuốc này thì chắc chắn là không lừa được tiểu ma nữ này. Bất cẩn rồi!
"Ta muốn trốn chứ, đáng tiếc là không dám chắc nhất định sẽ trốn được thôi. Hơn nữa ta không biết bơi, nhỡ ca ca người thẹn quá thành giận ném ta vào trong nước nuôi cá thì sao bây giờ? Tính mạng vẫn quan trọng hơn"
Đôi mắt hạnh của Na Trát Nhất Nặc nheo lại: "Ngươi theo ca ca ta đến Nam Chiếu là có mưu đồ đúng hay không?"
Lãnh Băng Cơ nhìn tiểu nha đầu trước mặt này mà hít ngược một hơi khí lạnh, nàng ta đúng là đã thành tinh rồi, giỏi hơn ca ca của nàng ta không phải chỉ là một chút đầu.
Nam Chiếu vương cũng thật là, sao cứ nhất định phải truyền ngôi vị hoàng đế cho đứa con trai ma ốm này làm cái gì? Sợ chết, ích kỉ, còn biến thái, chỉ biết ăn chơi đang điểm. Người thừa kế thông minh giỏi giang có sẵn như vậy thì lại không muốn.
Vậy mới nói, trong năm ngàn năm lịch sử của Trung Vực, có bao nhiêu sự phát triển đã bị cản trở chỉ vì trọng nam khinh nữ cơ chứ?
Nàng khẽ mỉm cười: "Đến vị trí thái tử phi của Nam Chiều các người ta còn không thèm thì còn có thể có mưu đồ gì?"
Na Trát Nhất Nặc cắn nhẹ môi dưới: "Ta thừa nhận, ban đầu ở Trường An, ta thực sự đã từng làm những việc có lỗi với ngươi. Thế nhưng nếu người dám có ý đồ gì với ca ca ta thì ta nhất định sẽ không tha cho người đầu"
Lãnh Băng Cô nàng bị dọa từ nhỏ cho đến lớn, đúng là không sợ một chút nào cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT