*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đệ nói cái gì?” Lãnh Băng Cơ nghi ngờ hỏi.
“Ta đã nói mà, trong Phi Ưng Vệ có nhân tình của tẩu? Lời này đến bản thân ta cũng bán tín bán nghi, cùng lắm chỉ tin được một nửa, sao huynh ấy có thể tin hoàn toàn?”
Lãnh Bằng Cơ VỖ VỖ đầu mình: "Chính là chuyện này?"
“Đệ cũng chỉ biết chuyện này. Đệ muốn biết, thật hay giả, gã nam nhân đã thân mật với tẩu, hại cả Phi Ưng vệ của đệ bị tiêu diệt rốt cuộc là ai, nếu không để chết không nhắm mắt”
Lãnh Băng Cơ có chút do dự: “Đệ nói cho ta biết, lần đầu tiên để đánh nhau với Mộ Dung Phong là vào lúc nào?”
Tề Cảnh Vân sửng sốt: “Tẩu hỏi chuyện này làm gì?”
“Đệ trả lời ta trước đi.”
Tế Cảnh Vân híp mắt: “Vào mùa xuân, khoảng giữa tháng ba, hình như là lúc họa tử đằng ở Nam Sơn đang kỳ nở rộ. Hôm đó đúng lúc trời đổ mưa, hơn nữa còn có sấm chớp, đệ từ ni am rời đi, đi nửa đường mới phát hiện bản thân bị người khác theo dõi, hơn nữa còn đánh nhau với hắn.
Lúc ấy, hắn đeo mặt nạ của Phi Ưng vệ bọn đệ đệ còn cho rằng trong nội bộ Phi Ưng vệ có người làm phản, căn bản không thể ngờ được người đó lại là huynh ấy”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ chợt căng thẳng, tháng ba tuy rằng mưa xuân liên miên nhưng trời mưa sấm chớp có lẽ chỉ có đêm hôm ấy!
Ngay cả hô hấp của nàng cũng trở nên gấp gáp: “Đêm hôm ấy, còn có người nào của đệ ra vào ni am không?"
"Không có Tế Cảnh Vân chắc chắn nói: “Ni am chính là một địa điểm bí mật, người trong giáo biết đến điểm liên lạc này cũng không quá năm người. Không có lệnh của đệ sẽ không ai đến đó thường xuyên để tránh gây chú ý
Mẹ nó! Lẽ nào thật sự là Mộ Dung Phong?
Vậy cũng coi như là chuyện tốt rồi? Ít nhất thì sau này con mình cũng có bố ruột.
Nhưng tại sao vào lúc này mới để mình biết sự thật? Có phải muộn quá rồi không?
Một người dùng toàn những lời độc ác, lạnh lùng nói chuyện với mình, một người nam nhân chỉ biết ôm nữ nhân khác trong lòng, nỉ non nàng nàng ta ta, chẳng khác nào đồng tiền đã rơi xuống hố phận, còn cần nữa không?
Tề Cảnh Vân suy nghĩ một lát rồi nhìn nàng: “Tẩu hỏi đệ những chuyện này làm gì? Còn nữa, tẩu còn chưa trả lời câu hỏi của đệ.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy bản thân có lỗi với Tề Cảnh Vân, hai vợ chồng giận dỗi nhau mà lại gây họa cho con trai nhà người ta, vì thế chỉ ngượng ngùng cười nói: "Không có gì không có gì, ta chỉ đùa với hệ thối, ta không hề quen biết người của Phi Ưng vệ bọn đệ. Khụ khụ, xin lỗi, ta thật sự không biết Phi Ưng vệ là của đệ, nếu không ta tuyệt đối không lo chuyện bao đồng, người không biết không đáng trách chứ?”
Tề Cảnh Vân cười khổ: “Nếu giữa tẩu và để không có thù oán gì, Phi Ưng vệ của đệ cũng sẽ không chọc tới tẩu. Biểu tấu, bàn, bạc chút chuyện nhé?”
“Chuyện gì?”
"Trong tay để không chỉ nắm giữ một vài bí mật không thể để người khác biệt của các quan viên Trường An, mà đệ còn có hẳn một tá những chuyện mất mặt của biểu ca, đủ để cho tẩu dùng uy hiếp huynh ấy, khiến huynh ấy muốn độn thổ cho rồi”
Cái này được lắm.
Dù Mộ Dung Phong đối xử với mình vô tình vô nghĩa, không thể làm vợ chồng, mẹ nó, nắm được điểm yếu của hắn cũng giúp mình hả giận. Lãnh Băng Cô nàng tuyệt đối không phải một viên thịt mềm mặc người nắn bóp, mà nàng là một chiếc đinh thép sáng bóng, hơn nữa có thù phải trả.
“Điều kiện là gì?” Nàng vỗ bàn đầy phóng khoáng: “Muốn ta cứu đệ ra ngoài, chuyện này ta không thể làm được, đây không phải trò đùa, ta cũng không có bản lĩnh này. Nhưng muốn ta quan tâm chăm sóc đệ, không để đệ phải gặm mỳ cao lương thì ta vẫn có thể làm”.
Tề Cảnh Vân lại cười khổ, trên mặt đầy vẻ thương cảm: “Cho dù là Sơn hào hải vị, đệ còn có thể ăn được mấy bữa nữa? Cái đầu này chẳng qua cũng chỉ tạm thời gửi lại ở trên cồ mà thôi. Để nghe Phong Vân nói, hoàng thượng có chỉ, chỉ cần để giao ra những tư liệu kia thì ngài có thể tha cho tính mạng của mấy chục người trên dưới phủ Bá tước, chỉ tịch thu hết tài sản, tước bỏ chức vị, trở thành bình dân.”
“Lúc đầu khi để làm chuyện này đã là cắt đứt hết tình cảm, trở thành một người không còn gì trên thế giới này có thể làm đệ bận tâm. Nhưng dù sao vẫn phải báo đáp ơn sinh thành, nuôi dưỡng của cha mẹ, để có lỗi với họ, đệ đã để lại một phần tài sản cho mẫu thân ở xưởng tơ lụa Hanh Thông để cho bà làm tiền dưỡng lão. Hi vọng, tẩu có thể giúp để giao cho bà ấy
Lãnh Băng Cơ cúi đầu, càng cảm thấy khó chịu, tuy nói tội của Tệ Cảnh Vân không thể tha thứ nhưng hắn vẫn giơ cao đánh khẽ với mình, vẫn nhớ đến phần tình nghĩa năm đó với Mộ Dung Phong, cũng coi như một người có chí khí, đáng mặt anh hùng.
Nàng gật đầu đáp: “Chuyện này ta có thể làm được. Coi như đây là chuyện để phó thác cho ta, không tính là điều kiện trao đổi, đệ vẫn có thể đưa ra điều kiện như cũ.”
Coi như ta bù đắp chút cảm giác mắc nợ trong lòng.