*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lãnh Băng Cơ định thần lại, tiếp tục lên giọng nói hươu nói vượn: “Là đệ đã nói tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương đứa bé trong bụng của ta, sẽ đưa ta cao chạy xa bay, rời Trường An. Đệ còn nói.” 

Tề Cảnh Vân buồn phiền: “Tiểu tổ tông, để có thể khẩu hạ lưu tình không?” 

Lời vẫn chưa kịp nói xong, máu ghen của Kỳ vương gia, không đúng, là mũi kiếm bị chi phối bởi sự ghen tuông, đột nhiên xuyên qua về phía xe ngựa của Tề Cảnh Vân, đâm thẳng về hướng Tề Cảnh Vân. 

Một cánh tay của Tề Cảnh Vân dựa sát xe ngựa đang cầm kiếm chặn lại ở trên yết hầu của Băng Cơ. Đương Nhiên không thể ngồi chờ chết được, chỉ có thể đẩy Băng Cơ sang một bên, còn bản thân thì nghiêng người né tránh. 

Gần như là cùng lúc đó, màn che của xe bị một kiếm chém đứt xuống, thanh trường kiếm của cừu thiếu chủ như ma quỷ, lặng lẽ không có âm thanh nào đâm vào cỗ xe. Hắn ta và Mộ Dung Phong một người lực như ngàn cân, một người kỹ năng xảo quyệt độc ác, phối hợp dường như không chê vào đâu được. 

Hai người bọn họ nhìn đối phương không thuận mắt, vẫn là biết nặng nhẹ, nhân lúc Lãnh Băng Cơ nói hươu nói vượn, làm cho Tề Cảnh Vân phân tâm, trước sau đánh gọng kìm. 

Tề Cảnh Vân hôm nay sớm đã chuẩn bị chu đáo, cho dù là trên người trúng kiểm, cũng tuyệt đối không bao giờ vứt bỏ Lãnh Băng Cơ, nếu không thì thế nào cũng là con đường chết. Do đó, hắn ta bất chấp nguy hiểm vẫn đi kiềm hãm Lãnh Băng Cơ đang một chút lực chống cự cũng không có. 

Lãnh Băng Cơ vừa mới bị hắn ta đẩy ra vào thời khắc nguy cấp, thân thể bị đẩy về phía trước, bím tóc vừa đúng trượt đến phía trước. 

Nàng bị điểm huyệt đạo, toàn thân cứng tê, không có cách nào có thể động đậy, nhưng mà ngón tay miễn cưỡng có thể cử động được, lập tức nắm chặt bím tóc, lấy ngón tay thò vào chiếc nhẫn nano, nhanh chóng lấy ra thuốc bột ảo giác. 

Hơn nữa là lượng có thể đủ để quật ngã cả một con voi. 

Trước đây nàng đã phải trải qua hai lần xui xẻo, cảm thấy rằng loại thuốc bột này không đủ mạnh, vào những thời điểm mấu chốt dùng vẫn rất phiền phức, thế là giai đoạn sau tiến hành cải tiến và tinh luyện, ở không gian nhỏ hẹp như vậy sử dụng phát huy hiệu lực nhanh nhất, cũng không biết sẽ khiến cho người ta ngủ mê mệt mấy ngày, dù sao thì cái gì bây giờ cũng không không quan tâm được, cái mạng nhỏ này mới là quan trọng nhất, ngón tay búng một cái, thuốc bột liền phân tán ra ngoài. 

Thời gian gấp gáp, thậm chí, nàng còn không kịp uống thuốc giải trước, bản thân lại cách thuốc bột gần nhất, vậy nên, người đầu tiên ngã xuống, ngược lại là bản thân nàng. 

Mà tay của Tề Cảnh Vân đổi thành móng vuốt, khi đỡ được cái gáy mềm mại của nàng, cũng “ùm” một tiếng, rồi ngã về phía trước. 

Người thứ ba, chính là Cừu thiếu chủ, tuy nói là hắn ta đứng ở bên ngoài cỗ xe, nhưng mà cũng không chịu nỗi lượng thuốc quá lớn như vậy, biết có điều không hay, nhưng mà đã quá muộn rồi, vịn vào cỗ xe cũng yếu ớt mà nằm xuống. 

Cuối cùng còn lại Mộ Dung Phong, một kiếm đi xuống, không trúng mục tiêu, trong lòng căng thẳng, vội vàng rút kiếm đâm lại, trong xe ngựa đột ngột không có động tĩnh gì. Lúc đó trong lòng hắn cảm thấy không hay, còn nghĩ rằng Băng Cơ đã xảy ra chuyện gì đó bất trắc, cũng không dám liều lĩnh phá vỡ cỗ xe, vì sợ sẽ lỡ tay làm tổn thương Bằng Cơ, chỉ dám nhảy lên phía trước nhìn, liền há hốc mồm. 

Làm sao cả ba người bọn họ đều nằm xuống vậy? Cùng đến chỗ chết sao? 

Chỗ mà Cừu thiếu chủ ngã xuống có chút vướng víu, Mộ Dung Phong túm cổ áo của hắn ta ném sang một bên, vội vàng chui vào trong xe ngựa đến nhìn Lãnh Băng Cơ. Nhìn thấy trên người của nàng không có vết thương, hô hấp đều, giống như là đang ngủ, cũng cảm thấy yên tâm phần nào. 

Một tiếng huýt sáo, thị vệ đang mai phục bên cạnh không có chỉ thị của hắn cũng không dám manh động, bây giờ lao tới, trói Tề Cảnh Vân, người đang bất tỉnh. 

Nhiều người đổ xô đến sơn trang, nghĩ cách cứu viện Trần tẩu, tiêu diệt bè đảng còn sót lại của Phi Ưng giáo. 

Kết quả là, đến muộn một bước. Khi các thị vệ đuổi đến sơn trang, nơi đó đã vườn không nhà trống. 

Trần tẩu và người nam nhân của nàng ta đều bị trói trong hầm ngầm, miệng bị bịt kín, không thể phát ra tiếng, càng không biết ở trên mặt đất cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì. 

Bốn phía bị lục lọi đến rối loạn lung tung, giống như bị cướp sạch. Đây rõ ràng không phải là chuyện mà Phi Ưng Vệ đã làm. Cho dù là châm lửa đốt cháy, cũng giống như tác phong của bọn họ hơn là lục lọi lung tung lên như thế này. 

Có chút giống như...mượn gió bẻ măng? Chơi xấu nhau? Các thị vệ vội vàng quay lại bẩm báo cho Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong ít nhiều cũng hít vào một chút thuốc mê, thần trí dần dần mê mang, sớm đã ôm lấy Lãnh Băng Cơ, lòng như lửa đốt vội vàng quay về kinh thành tìm đại phu xem bệnh. 

Tề Cảnh Vân bị áp giải về thành, tống vào thiên lao. Mà Cừu thiếu chủ đáng thương, thì bị ăn cháo đá bát ném ở bên đường, thuộc hạ của hắn ta tức giận nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Mộ Dung Phong đã đi xa, tức giận nhưng không dám nói. 

Các thị vệ cũng cảm thấy, vương gia của mình làm chuyện này có phần không hay, giải cứu vương phi nương nương, cho dù vị công tử phong lưu này không có công lao cũng có khố lao, làm sao có thể ăn cháo đá bát, bỏ mặc người ta như vậy? 

Mộ Dung Phong bây giờ lòng như lửa đốt, đừng nói là Cừu thiếu chủ, chuyện thẩm vấn Tề Cảnh Vân quan trọng như thế đều không quan tâm, chỉ là phải người đi thông báo cho Thẩm Phong Vân, để cho hắn tạm thời tiếp quản việc này. 

Hắn phải toàn tâm toàn ý trông coi Lãnh Băng Cơ, không rời nữa bước. Ai khuyên giải cũng không thành, viễn cảnh này, mọi người nghĩ cách đi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play