*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tề Cảnh Vân không chút do dự đưa tay điểm huyệt Lãnh Băng Cơ. Toàn thân Lãnh Băng Cơ lập tức nhức mỏi, không nói nên lời. 

Nàng không ngờ Tề Cảnh Vân lại có cả chiêu thức này, trong lòng bắt đầu lo lắng. 

Tề Cảnh Vân đứng dậy, đi về phía cửa sổ, hôm qua, từ nóc nhà nhảy xuống, bẩm báo rằng: “Hình như người Kỳ vương phủ đã tìm đến” 

Mắt Tề Cảnh Vân nhíu chặt lại: “Bao nhiêu người?” 

“Chỉ có ba, không giống như có chuẩn bị mà đến” 

“Vậy hãy để Triệu ma ma ra mặt, đuổi bọn họ đi. Nếu bọn họ có gì khả nghi, lập tức giết người diệt khẩu, tuyệt đối không để lại tai hoạ về sau” 

Tên thuộc hạ lập tức lui ra. 

Bên ngoài sân, tiếng đập cửa càng lớn: "Triệu ma ma, là ta, Lý Thần đây! Mở cửa nào!”. Triệu ma ma lên tiếng: “Đến đây, đến đây 

Vội vàng từ bếp đi ra, sau lưng có một tên đang cầm chiếc nỏ tinh xảo, nhắm trúng tim của bà ta: “Đi đi, nhớ cho kỹ, đừng có giở mánh khoé, đỡ mất tính mạng phu quân của ngươi.” 

Triệu ma ma quay mặt liếc nhìn hắn, sau đó ra ngoài mở cửa, ở chỗ ngăn giữa cửa và sân liền đưa tay chỉnh lại búi tóc hơi rối, chặn đường ba người bọn họ. 

“Hoá ra là Lý Thần, sao mới sáng sớm đã lên núi thế này? Vương gia có gì căn dặn à?” 

Lý Thần liếc nhìn bà ta: “Chúng ta đến tìm Vương phi nương nương, mấy ngày nay nàng ta có tới đây không?” 

Triệu ma ma không nghĩ ngợi gì liền lắc đầu: “Không có, mấy ngày nay tuyết rơi chắn hết đường lên núi, Vương phi nương nương bụng lớn như vậy sao tới đây được? Mấy hôm trước có người tới hỏi rồi, sao thế, vẫn chưa tìm được à?” 

Lý Thần hơi sốt ruột: “Không, nghe nói là bị người của Phi Ưng Vệ bắt đi rồi. Vương gia đang rất thiếu kiên nhẫn, để bọn ta lục soát khắp nơi không kể ngày đêm, tuyết cứ rơi không ngừng, bọn ta khéo chưa đi đã gãy mất chân” 

Triệu ma ma đưa tay giúp hắn phải hết tuyết ở hai bên vai: “Ta nhớ rồi, nếu như tìm thấy Vương phi nương nương, nhất định sẽ tranh thủ bẩm báo Vương gia. Vương phi là một người tốt, các ngươi phải tận tâm tận lực mà tìm, cũng đừng làm cho có lệ, ta không để các ngươi ở lại nghỉ chân đâu”. 

Lý Thần gật đầu: “Bọn ta về đây. Nhớ kỹ đấy, có manh mối nào thì để Trần đại ca vào thành thông báo cho chúng ta một tiếng” 

Triệu ma ma đưa tay đẩy bọn họ: “Đi đi, đi đi” 

Ba người Lý Thần lập tức quay người: “Chúng ta đi thôi”. 

Quay ngựa về phía xuất phát. 

Lúc này Triệu ma ma mới đóng cửa, quay người nói với tên thuộc hạ: “Đi xa rồi.” 

Tên thuộc hạ nhảy lên nóc nhà, nhìn về phía mấy người vừa đi khỏi, rồi mới quay lại xin chỉ thị của Tề Cảnh Vân, hắn suy nghĩ một lúc: “Việc này không nên chậm chễ, tranh thủ thời gian chuẩn bị xe đi thôi” 

Ba người Lý Thần thúc ngựa vượt qua đường núi, trong nháy mắt, một người một ngựa phi đi. Lý Tự bỏ lại ngựa, dùng sức chạy nhanh xuống đoạn đường núi, dừng lại ở một chỗ khuất, âm thanh giảm xuống: “Vương gia, vương gia” 

Mộ Dung Phong cùng Cừu thiếu chủ nhanh như chớp đã xuất hiện trước mặt hắn. 

“Sao rồi? Vương phi có ở trong sơn trang không?” 

Mộ Dung Phong mở miệng, giọng khàn khàn, giống như là luyện giấy nhám thông thường. 

Lý Thần lắc đầu: “Trần tẩu ở cửa ngăn không cho bọn ta vào trong, chúng ta cũng không dám liều lĩnh xông vào” 

Cừu thiếu chủ bĩu môi: “Một binh kinh sợ thì cả đội binh cũng sợ theo, tốn công chạy một vòng vậy mà không hỏi được tin tức nào. Nếu sơn trang này không phải là địa bàn của Mộ Dung Phong ngươi, ta nhất định sẽ không cho người biết tin này, trực tiếp lên núi cứu Lãnh Băng Cơ ra” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play