*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Tề Cảnh Vân rời đi, Lãnh Băng Cơ cũng không từ bỏ ý định tự giải thoát cho bản thân.
Nam nhân nói chung là không đáng tin cậy, đặc biệt là những người nam nhân như Tề Cảnh Vân rất tàn nhẫn và độc ác. Bản thân không thể đặt cuộc đời mình vào tay hắn và để hắn sắp xếp.
Một ngày nào đó, khi thanh kiếm của Mộ Dung Phong gần kề ngực hắn, hắn nhất định sẽ không ngần ngại mà tự mình chặn lại để sống sót, đúng không?
Vì vậy, nàng buộc phải có những kĩ năng năng cơ bản nhất để tự bảo vệ mình.
Trong sân, nhất định là có ai đó đang bí mật theo dõi nhất cử nhất động của bản thân. Nàng đóng cửa và lục tung khắp phòng, chỉ thấy một vài chiếc kim thêu và một đôi đũa tre. Tất cả vũ khí sắc bén đã được lấy đi.
Lãnh Băng Cơ mài một đầu đũa tre và giấu nó bên trong ống tay áo của nàng, sau đó nàng buồn sầu khi không biết làm thế nào để lấy lại chiếc nhẫn không gian của mình, làm thế nào để gửi một bức thư cho Mộ Dung Phong và Cừu thiếu chủ, và tìm cách làm thế nào để trốn thoát một cách an toàn?
Trên núi sớm đã bị màn đêm bao trùm, bầu trời cũng sớm sập tối.
Tề Cảnh Vân từ bên ngoài trở lại, trên tay cầm một chiếc ô giấy dầu, toàn thân ẩm ướt, trông như một thanh niên khí chất phi phàm, tuấn tú ngông cuồng.
Hắn đặt tay lên môi thở dài, dậm bọt tuyết và bùn trên ủng rồi ra lệnh cho những người bên ngoài dọn một bếp than vào nhà. Hôm nay trời quá lạnh, mang bếp than vào để còn chuẩn bị cho bữa tối nữa.
Trần tẩu cúi đầu, bưng bữa tối vào, sau đó đi ra ngoài không nói một lời, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Băng Cơ.
“Người nam nhân của tẩu ở trong tay đệ. Nếu tẩu muốn người nam nhân của mình sống, tẩu phải ngoan ngoãn nghe lời đệ” Tề Cảnh Vân ngồi xuống bàn sau khi lau tay, dường như nhìn thấu tâm trí của Lãnh Băng Cơ, nói lớn.
Lãnh Băng Cơ có chút thất vọng: “Tuyết đã phủ kín núi, ta là nữ nhân có thai chạy không thoát được, đệ sợ cái gì chứ?”
“Đệ chưa bao giờ xem biểu tẩu là nữ nhân, ngay từ lần đầu tiên đã thất bại trong tay của tẩu rồi”
Vào thời khắc đặc biệt như vậy, câu nói này khiến Lãnh Băng Cơ an tâm phần nào. Nàng sợ, Tề Cảnh Vân đối xử với nàng như một nữ nhân, và điều đó sẽ rất tồi tệ.
“Đệ đã xuống núi rồi à?” Nàng giả vờ hỏi.
Tề Cảnh Vân gật đầu: “Trận tuyết này rơi suốt một đêm, ngày mai sẽ không thể xuống núi được, bằng không sẽ để lại dấu chân khiến người khác hoài nghi, cho nên đệ đã đi ra ngoài thu xếp. Miễn là tuyết dày phủ kín đường núi, Mộ Dung Phong cho dù có tìm đến núi trước cũng sẽ không nghĩ tẩu ở trong này”
“Nhìn ý của đệ, tạm thời hiện tại cũng không có kế hoạch rời khỏi đây đúng không? Nói chung không phải bọn thổ phỉ lập tức thông báo cho thân nhân thương lượng chuộc người rồi sao? Đúng là đêm dài lắm mộng mà!”.
“Đệ chưa thu xếp đi Nam Chiếu. Tẩu bất thình lình hoài nghi đệ như vậy, có chút mất cảnh giác. Còn chuyện công việc, cần phải tranh thủ thời gian nhanh chóng giải quyết rõ ràng”.
Đây chắc chắn là một cơ hội hiếm có, nhân lúc hắn chưa có sự chuẩn bị kĩ càng phải tranh thủ thoát thân.
Khi bắt đầu tính toán, Tề Cảnh Vân dường như hiểu được suy nghĩ của nàng: “Đường núi sau khi tuyết rơi rất khó đi. Đệ khuyên tẩu không nên hấp tấp chạy trốn, nhất là vào ban đêm. Điều đó không tốt cho con của tẩu. Mộ Dung Phong và Cừu thiểu chủ đang nhìn đi tìm tẩu khắp nơi, chúng ta không thể ở đây lâu được, tẩu tạm thời cố gắng chịu uất ức vài ngày đi, sau mấy ngày nữa đệ sẽ nán lại sơn trang với tẩu, nhất định sẽ không rời đi”.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, rơi suốt đêm, bao phủ khắp núi rừng, đứng trong sơn trang nhìn ra, bốn bề đều là tuyết trắng mênh mông.
Quả thực, từ ngày hôm sau, Tề Cảnh Vân ở trong sơn trang, không đi đâu, uống trà với Lãnh Băng Cơ, tán gẫu, thỉnh thoảng cũng lục tìm tung lên văn thư cất giữ của Mộ Dung Phong được lưu lại ở đây.
Nhưng Lãnh Băng Cơ lại thấy rất buồn tủi vì cô đơn.