*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngự y vẫn có ý như cũ lên tiếng: “Trắc phi nương nương ngàn vạn đừng suy nghĩ bậy bạ, ngài phải cẩn thận dưỡng.”
“Ta muốn nghe lời nói thật!” Ngữ khí của Lãnh Bằng Nguyệt chợt tăng lên.
Ngự y ấp úng: “Chỉ cần ngài giữ gìn tâm tình ổn định, nằm nghỉ ngơi trên giường, vẫn có hy vọng rất lớn”
Lãnh Băng Nguyệt cười lạnh lùng: “Có những lời này của ngươi là đủ rồi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ nằm trên giường tĩnh dưỡng, chân không chạm đất, nhưng nếu đứa nhỏ này vẫn không giữ nổi, hừ, cẩn thận mạng chó của ngươi!”
Ngự y vừa nghe sợ tới mức “Thịch” một tiếng quỳ xuống, mồ hôi tuôn ra như mưa. Lãnh Bằng Nguyệt lạnh lùng nhìn ông ta: “Còn không mau nói thật?”
Ngự y lúc này mới nói đúng sự thật: “Thật ra nương nương vốn dĩ đã bị thương trước đó, đứa nhỏ này được sinh ra khỏe mạnh có khả năng không lớn. Hơn nữa lần trước ngài nhất thời tức giận, làm động thai khí, nếu không có Vương phi nương nương giữ lại, đứa nhỏ này sợ là đã sảy mất.”
Khuôn mặt Lãnh Bằng Nguyệt tái nhợt, gằn từng chữ một: “Nói cách khác, nếu ta muốn bình an sinh hạ đứa nhỏ này là chuyện rất khó, phải không?”
Ngự y do dự một chút, mới gật đầu, cẩn thận chọn lời nói: “Tiểu nhân y thuật bình thường, có lẽ Vương phi nương nương có thể giữ được”
Lãnh Bằng Nguyệt chậm rãi ngã thân mình ra sau, dựa vào trên gối mềm, vô lực xua xua tay về phía ngự y: “Lui ra đi”
Ngự y lập tức như được ban ơn đại xá, xách theo hòm thuốc vội vàng lui xuống.
Lãnh Bằng Nguyệt nằm rất lâu, vẫn luôn không nói một lời, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra, hạ quyết định.
Nàng ta gọi Triệu ma ma đến: “Ta muốn ăn mứt hoa quả Quế Phương Trai, người giúp ta đi cân mỗi loại một ít về đây
Mộ Dung Phong rất có cảm giác nguy cơ sau khi ra đến Tử Đằng tiểu trúc, liền trực tiếp đi tìm Thẩm Phong Vân.
Vừa rồi bởi vì đi tìm Lãnh Băng Cơ, hắn đã bôn ba hơn nửa ngày, đã rất mệt. Cho nên ra khỏi vương phủ, nhìn thấy xe ngựa đang chờ ở cửa, hắn liền trực tiếp lên xe.
Tới nha môn của Thẩm Phong Vân, chỉ thấy trống không, bọn nha dịch nói cho hắn biết, Thẩm Phong Vân đã đi đến Hình Bộ trước, nhưng mà xem sắc trời, chắc hẳn là sắp trở về rồi.
Trong lòng Mộ Dung Phong nghẹn muốn chết, cảm thấy hôm nay nếu không thể hỏi rõ ràng
việc này, sợ là cuộc sống hàng ngày của mình sẽ khó mà an ổn.
Cho nên, hắn quyết định ngồi ở trong xe ngựa chờ.
Xa phu là người ít nói, không thích nói chuyện, hai người một người trong xe, một người ngoài xe, ai cũng không hé răng.
Mộ Dung Phong vén màn xe lên, xa phu lập tức buông roi ngựa trong lòng ngực ra, đứng dậy: “Vương gia có gì phân phó”
Mộ Dung Phong liếc mắt một cái quan sát hắn: “Không có việc gì, ngươi cứ ngồi đi, bổn. vương chính là muốn hỏi người mấy câu”
Xa phu không dám ngồi: “Vương gia ngài có chuyện gì cứ hỏi”.
Mộ Dung Phong còn chưa kịp mở miệng, tự mình liền cảm thấy có chút xấu hổ, vô cùng mất tự nhiên, lấy tay nắm thành quyền để lên môi, họ nhẹ một tiếng: “Chính là chuyện đêm trung thu lần trước đó, người còn nhớ rõ không?”
Lòng dạ xa phu chợt đảo lộn một hồi, không biết là nhớ rõ hay là không nhớ rõ.
Mộ Dung Phong lại nói thêm một câu: “Nói cho đúng sự thật” Xa phu liền ngượng ngùng cười cười, sờ sờ cái ót: “Nhớ một chút.” “Từ đầu tới đuôi, ngươi nói rõ ràng lại một lần cho bổn vương”
Xa phu trong lòng có chút thầm mắng, Vương gia nhà mình sao lại còn có loại yêu thích này đây? Ngài tự mình làm loại chuyện này, còn muốn bắt người khác nói rõ cảm giác? Mình ngoại trừ đi theo đuổi muỗi, cảm giác gì cũng đều không có.
Hắn ậm ừ nói: “Ngày đó tiểu nhân nghe lời ngài nói, trốn đi rất xa, cái gì cũng không thấy, không hề nghe thấy”
“Ngày đó Lãnh Băng Nguyệt làm sao lại lên xe ngựa của bổn vương?”
“Tiểu nhân tại mắt vụng về, ngày ấy ngài đem trắc phi nương nương nhìn lầm thành Vương phi, cho nên cũng không ngăn lại”
Xa phụ không thể nhìn ra tâm tư Vương gia nhà mình đến tột cùng là như thế nào, còn tưởng rằng người ta là đang truy cứu trách nhiệm, vội vàng thỉnh tội không ngừng.
Nói như thế, ngày ấy không phải chính mình say rượu, sự thật là Lãnh Băng Nguyệt sớm đã có âm mưu. Nàng ta không sợ chính mình bị giáng tội, chỉ là vì để cùng mình xuân phong nhất độ sao?
Lòng Mộ Dung Phong lại lần nữa trầm xuống.
“Sau đó lại thế nào? Ngày ấy bổn vương không biết là do say rượu hay là có nguyên nhân khác, đối với tất cả mọi chuyện phát sinh đêm đó đều mơ hồ một chút cũng không nhớ rõ”