*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lãnh Băng Cơ cẩn thận nhớ lại một lần nữa tất cả những dấu vết nhỏ từ đó đào ra những điểm đáng nghi ngờ kể từ khi quen biết với Tề Cảnh Vân. Và có thể thuyết phục bản thân, những lý do để phủ nhận thân phận của hắn ta hết sức mâu thuẫn.
Bản thân nàng vừa mới trước mặt Mộ Dung Phong bởi vì chuyện của Lãnh Băng Nguyệt mà tranh chấp xong, nếu bây giờ lại liều mạng nói rằng huynh đệ của hắn không đúng, hắn sẽ không lại cho rằng chính nàng bịa đặt, châm ngòi gây ra chuyện thị phi chứ?
Vừa nghĩ tới, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, đám người Điêu ma ma cung kính thỉnh an, báo với nàng tin tức Mộ Dung Phong đã trở lại.
Lãnh Băng Cơ không quan tâm đến việc nàng vẫn còn đang cùng hắn giận dỗi, lập tức đứng dậy đón hắn, dù sao chuyện chính sự vẫn là chuyện quan trọng, còn những ân oán cả nhân tạm thời lưu lại, sau này sẽ nhắc lại chuyện cũ sau.
Mộ Dung Phong vẻ mặt âm trầm từng bước một bước vào trong buồng, liếc mắt nhìn Lãnh Băng Cơ một cái, lành lạnh nói: “Chơi có thoải mái không?”
Trong lời nói đầy ý mỉa mai.
Lãnh Băng Cơ liền giải thích: “Ta chỉ ra ngoài để thư giãn mà thôi. Những người thị vệ kia cư nhiên lại chuyện bé xé ra to như vậy?”
“Phải không?” Mộ Dung Phong hơi cong khóe môi: “Xem ra tâm tình của nàng rất tốt. Ta còn tưởng rằng nàng vẫn như cũ cáu kinh như đầu sư tử với ta chứ?”
Như này rõ ràng là đang muốn kiếm chuyện với nàng mà đúng không? Nàng tạm thời không so đo với hắn, nhưng hắn ngược lại còn muốn gây hấn với nàng?
Lãnh Băng Cơ hít sâu một hơi: “Ta có lời muốn nói với chàng, chuyện này chúng ta tạm thời cho qua trước đi”
“Đừng, chúng ta có chuyện gì thì vẫn nên nói rõ ràng sẽ tốt hơn” Mộ Dung Phong lạnh lùng nói: “Nàng phạm sai lầm còn có thể làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như vậy mà đi trách móc người khác”.
Lời này kẹp thương mang gậy vẫn còn bọc trong gai, Lãnh Băng Cơ có chút sửng sốt: “Chàng nói ai phạm phải sai lầm cơ?"
Mộ Dung Phong tiến lại gần một bước: “Hôm nay người đưa nàng trở về là ai?”. Lãnh Băng Cơ im lặng, lúc đó Cừu thiếu chủ đang ở trong xe ngựa, làm sao hắn có thể biết được?
Mộ Dung Phong hung hăng mà truy cho đến cùng "Người cùng nàng đi ra khỏi thành hôm nay là ai? Lãnh Băng Cơ, nàng dám nói sao?”
"Ta tại sao lại không dám nói, ta không có làm gì sai cả!” Lãnh Băng Cơ ngẩng đầu lên, có chút tức giận.
“Đúng vậy, chính xác là nàng không có làm chuyện gì sai, nếu không làm sao đảm công khai quay về vương phủ. Lại còn muốn thị uy với ta? Nàng không phải cải trang giả dạng để bỏ trốn theo hắn ta hay sao? Còn trở về đây làm cái gì nữa?”
Quả thực là không thể nói lý lẽ được mà, cơn tức giận bắt đầu dâng lên, Lãnh Băng Cơ ngay cả chuyện chính sự cũng đã quên mất.
"Mộ Dung Phong, việc ta trở về gây chướng mắt cho chàng sao? Ta không nên trở về đúng không? Chàng cứ nói thẳng là được, ta sẽ rời đi ngay lập tức, ai mà trở về thì chính là cháu trai của người kia. Chàng cần gì phải như vậy quanh co lòng vòng mà bối xấu ta như vậy? Ta ra khỏi thành là đi đến am Nam Sơn Ni để điều tra về việc của Phi Ưng Vệ, xong việc ta liền lập tức trở về thành. Như thế nào mà chàng đã đem hai người bọn ta tưởng tượng ra bẩn thỉu đến mức không thể chịu được như vậy chứ? Chàng một bụng tâm địa gian xảo nhưng không có nghĩa là những nam chân khác cũng đều giống như chàng!”
Cơn thịnh nộ bùng lên, Lãnh Bằng Cơ có chút không kiểm soát được những lời nói ra.
Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ngọn lửa cuồng dã hận không thể đem Lãnh Bằng Cơ mà cắn mà nuốt xuống.
“Đây là những ý nghĩ chân thật của nàng có phải hay không? Ở trong mắt nàng, bản vương từ đầu đến cuối không bằng một người ngoài! Hôm nay cãi vã cũng chỉ là cái cớ để nàng rời xa ta mà thôi”.
Lãnh Băng Cơ không muốn giải thích, và cũng lười giải thích. Bình giấm chua này đến tột cùng là quá nhiều, hơn nữa nó còn có từ bao nhiêu năm rồi. Hôm nay mới bị Tư Mã Quang đập vỡ? Nàng không ngừng hít một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
“Hôm nay ta không muốn tranh luận với chàng về vấn đề này, Mộ Dung Phong, hôm nay ta thực sự có chuyện chính sự muốn nói với chàng. Phi Ưng Vệ đúng thật là tên cá lọt lưới, lần trước các người đánh chết giáo chủ Phi Ưng Vệ kia là giá, Ưng Hoàng
giáo chủ thật sự như cũ vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Hơn nữa trên đường ta trở về có gặp.”
"Tại sao nàng đối với chuyện của Phi Ưng Vệ luôn cảm thấy hứng thú như vậy?” Mộ Dung Phong không kiên nhẫn mà một phát đánh gãy lời của nàng: "Hơn nữa, nàng còn đang cùng Cừu thiểu chủ đó bí mật điều tra Phi Ưng Vệ có phải hay không?
Lãnh Băng Cơ cảm thấy bị nghẹn, vấn đề này nàng không có cách nào trả lời, chỉ có thể thành thật gật đầu nói một câu: “Phải”
Mộ Dung Phong cười lạnh: “Nói cách khác, các người một mục lừa gạt ta lén lút mà qua lại với nhau?”
"Không phải, hắn ta vừa mới quay về kinh thành. Hơn nữa, giữa chúng ta không có chuyện gì hết”
"Ta cùng Lãnh Băng Nguyệt trong lúc đó cũng đều không có gì hết.” Hắn đặc biệt còn có đứa nhỏ, lại có thể nói với nàng rằng cái gì cũng đều không có? Lãnh Băng Cơ lùi lại một bước, cảm thấy không cần nói với hắn, càng nói nhiều càng như đàn gảy tai trâu: “Ta không lời nào để nói.”
“Nhưng ta có chuyện muốn nói!”
Mộ Dung Phong không có ý định buông tha cho nàng, tiến lại gần một bước, từ trên cao nhìn xuống nàng.
"Lẽ nào nàng không có ý định giải thích rõ ràng mọi chuyện với ta sao, rốt cuộc thì hắn ta là cái gì của nàng? Vì sao lại đối xử tốt với nàng như vậy? Còn đi theo làm tùy tùng mà giúp nàng?