*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi rời khỏi vương phủ, Lãnh Bằng Cơ không ngồi xe, trực tiếp xách lấy con dao nhọn được mài sắc bén trong tay, giấu vào trong tay áo rồi đi đến nha môn của Thẩm Phong Vân.
Nha dịch ở cổng nha môn nhận biết nàng, không dám thất lễ, trực tiếp mời nàng vào.
Lãnh Băng Cơ cười híp mắt, nói chuyện cũng khiêm nhường, nhìn bình dị gần gũi, sắc mặt làm gì có chút tức giận?
Thẩm Phong Vân vội vàng ra nghênh đón khi nghe tin: “Biểu tẩu, hôm nay sao tẩu lại rảnh rỗi mà đến nha môn của đệ vậy? Những vụ án có tiến triển?”.
Không nhắc đến vụ án thì còn tốt, vừa nhắc đến liền cảm thấy một bụng tức giận. Lại có tiến triển lớn thì có tác dụng gì? Người ta có người bảo vệ đấy, đừng nói Phương Phẩm Chi, Tri Thu, Tứ di nương, đây đều là mấy mạng người rồi, hung thủ không phải là vẫn bình an vô sự ở trong vương phủ mà sống sung túc, ăn uống thoải mái sao?
Nàng xua tay: “Không phải để nói hai con cảnh khuyển của đệ không nghe lời lắm sao? Hôm nay đúng lúc ta rảnh rỗi.”
Thẩm Phong Vân nhìn thấy con dao xách trong tay cô, không nhịn được liền sững sợ: “Làm cái gì?”
Lãnh Bằng Cơ cười như không cười: “Tập luyện phẫu thuật triệt sản cho nó”
Phẫu thuật triệt sản là gì?”
“Không phải để nói bọn nó thường xuyên bị ngoại cảnh quấy nhiễu trong quá trình giúp đệ phá án sao? Chỉ cần ta cắt đứt giúp nó, sau này nó sẽ mất đi hứng thú. Nhưng mà, điều này cũng sẽ làm cho tinh lực của bọn nó trở nên kém, mất đi một ít hung dữ ngỗ ngược. Nếu để đồng ý, ta có thể làm điều đó cho bọn nó ngay bây giờ?
Thẩm Phong Vân bây giờ đối xử với những con chó của mình như thể với tổ tông, nghe những lời nói hung tàn như vậy của Lãnh Băng Cơ, hắn không khỏi rùng mình, vội vàng lắc đầu: “Không, không, đệ nghĩ cứ như thế này là tốt rồi, huấn luyện từ từ, nó sẽ nghe lời”
Lãnh Băng Cơ có chút thất vọng, nhún nhún vai: “Vậy được thôi, ta đi đây”
Thẩm Phong Vân cảm thấy hôm nay biểu tẩu có chút không thích hợp: “Biểu tẩu, tẩu tự mình đến sao? Tại sao không có một nhà đầu nào đi theo?”
Lãnh Băng Cơ cười “hì hì”: “Ta sợ bọn họ sẽ cảm thấy ngượng ngùng”
Thật sự rất ngượng ngùng, Thẩm Phong Vân cũng cảm thấy biểu tẩu của mình quá hung dữ, đây là việc mà một người nữ nhân bình thường có thể làm được sao.
“Vậy đệ tiễn biểu tẩu về”
“Không cần” Lãnh Băng Cơ xua tay: “Ta đi quanh đây lần nữa”
Nàng không có chỗ có thể đi loanh quanh, vòng đi vòng lại, vẫn là đi đến lầu Hồng Tân.
Chưởng quỹ nhanh chóng thông báo cho Cừu thiếu chủ, Cừu thiếu chủ cưỡi ngựa chạy nhanh tới, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ và hận thù của nàng, dưới sự hỏi thăm, Lãnh Băng Cơ cũng không giấu giếm, tức khắc đem Mộ Dung Phong ra chửi rủa thậm tệ.
Đều nói sau khi chửi xong, cơn tức giận liền biến mất, nhưng Lãnh Băng Cơ càng mắng thì cơn giận càng lớn, vỗ bàn hận không thể lật tung nóc nhà lên.
Cừu thiếu chủ chịu đựng sự ồn ào của nàng, giương mắt mà nhìn nàng chửi đổng như nữ nhân đanh đá, cuối cùng còn bỏ đá xuống giếng mà quở trách một hồi: “Ta đã sớm nói với nàng rằng Mộ Dung Phong không đáng tin cậy, giống đó của hoàng đế đều là ngựa giống, bây giờ mới có một, hai nữ nhân mà nàng đã chịu không được, vậy tương lai ngộ nhỡ hắn có cả tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần, liệu nàng còn sống nổi không?”
Lãnh Băng Cơ trừng mắt nhìn hắn: “Có người nào an ủi như huynh thế này sao? Huynh đừng đổ thêm dầu vào lửa? Nếu huynh lại khuyên nhiều thêm hai câu nữa, ta sẽ nhịn không nổi mà nhảy từ trên lầu của nhà huynh xuống mất”.
“Đừng” Cừu thiếu chủ vội la lên: “Nàng có nhảy lầu thì cũng không sao, nhiều nhất là ngã gãy cánh tay hoặc chân, nhưng con trai nàng phải làm sao? Ta lại không có cách khuyên giải về việc tranh cãi này của nàng, cũng không thể cầm kiếm tiền vào Kỳ vương phủ, chém Mộ Dung Phong hắn đi? Trong lòng nàng không đau đến chết chắc. Hơn nữa, ta cũng không nhất định. đánh được. Chỉ câu đó thôi, nếu sống được thì cứ sống đi, nếu không sống được nữa thì ta đưa nàng bỏ trốn, chân trời góc bể, còn có thể không có chỗ cho hai mẹ con nàng dung thân sao? Tại sao cứ phải khổ sở treo cổ chết trên cái cây cổ thụ xiêu vẹo này?”
Nhưng sau hai câu khuyên nhủ, Lãnh Băng Cơ liền iu xỉu: “Trước đây, lão thái quân đã khuyên ta, nói rằng nữ nhân đều có cái thời điểm quan trọng này, một khi qua đi, cũng liền thông suốt. Nhưng ta cảm thấy, ta dùng hơn hai mươi năm để xây dựng lên quan niệm nhân sinh của mình, khiến ta thay đổi chỉ trong vài tháng ngắn ngủi thì đó là điều không thể”
Cừu thiếu chủ nhiệt tình sửa chữa: “Xin chú ý, cho dù tính từ khi còn ở trong bụng mẹ thì nàng vẫn chưa sống đến hai mươi tuổi”
“Đừng nói chen vào!” Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ, tiếp tục càu nhàu: “Ta chỉ muốn tìm một nam nhân không dùng nửa người dưới để suy nghĩ, điều đó khó như vậy sao?”
“Không khó mà, trước mắt nàng liền có sẵn một người”
“Đó là bởi vì huynh không có nửa người dưới!”
Lãnh Băng Cơ không chút lưu tình thọc cho hắn một đao.
Cừu thiếu chủ đứng lên, chỉ vào mũi của cô hồi lâu: “Nữ nhân không biết tốt xấu, nhìn vào sức lực vạch khuyết điểm không nhỏ này của nàng, nhất thời cũng sẽ không luẩn quẩn trong lòng. Nàng tự mình chơi đi, ta đi còn không được sao?”
“Huynh định đi làm cái gì?”
“Xuất gia!”
Lãnh Bằng Cơ con người xoay chuyển: “Hay là, tính ta một phần đi?”