*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Am Đạt vương tử ngây người: “Lừa gạt gì chứ?”
“Còn phải hỏi sao? Ta quá hiểu con người của Lãnh Băng Cơ rồi. Chắc chắn ngay từ khi người vào Trường An ả ta đã ấn định để ta kết giao với Mạc Bắc. Nếu như có bất kỳ tin đồn nào về đôi mắt của ta thì đó đều là do Lãnh Băng Cơ dựng nên. Cả chuyện đào hôn ở buổi yến tiệc, hay cả chuyện điềm lành trên trời, tất cả đều là do Lãnh Bằng Cơ muốn trừ khử ta nên mới dàn dựng nên để lừa ngươi”
Am Đạt vương tử trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nàng ta: “Nàng hận Lãnh Băng Cơ sao?”
Cẩm Ngu không hề che giấu sự hận thù trên mặt, đến nỗi trở nên méo mó và hung dữ: “Hận đến nỗi chỉ muốn ăn tim uống máu ả ta”
“Như vậy mới phải chứ. Ngoan ngoãn theo bản vương, rồi sẽ có một ngày bản vương giúp nàng đạt được như ý nguyện”
Cẩm Ngu ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt hung dữ của ông ta nói: “Sao người lại muốn đổi phó với Lãnh Băng Cơ?”
“Cái này nàng không cần biết. Chỉ cần nhớ sau này toàn tâm toàn ý theo bản vương là được rồi. Bản vương hỏi nàng, Lãnh Băng Cơ trị bệnh cứu người, thuốc của nàng ta từ đâu mà có?”.
Cẩm Ngu không chút do dự mà trả lời: “Trong phủ nàng ta có một gian phòng chuyên điều chế thuốc, chuyên dùng để điều phối các vị thuốc với nhau. Chỉ là từ sau khi mắt ta bị thương bị đưa tới Triều Thiên Khuyết, ta đem hết tất cả mọi thứ đốt đi”
Am Đạt vương tử nheo mắt hỏi: “Chứ không phải là từ trong cái hộp đựng thức ăn kia à?”
“Hộp đựng thức ăn?” Cẩm Ngu có chút khó hiểu, sau đó lại nói: “Nghe nói hộp thuốc của ải ta đã bị người khác đánh tráo mất, khiến cả phủ loạn đến gà bay chó chạy, không phải là các người trộm về đấy chứ? Các người trúng kế của ả ta rồi. Lãnh Băng Cơ là người quỷ kế đa đoan, các ngươi đã quá xem thường ả”
“Trúng kế?”
“Đó chỉ là một cái hộp đựng thức ăn bình thường thôi, ả ta từng dùng một cái hộp thuốc màu gỗ cơ. Cũng có lúc lại lấy từ trong vạt áo ra những loại dược liệu mà Lãnh Băng Cơ cần dùng. Ả. ta căn bản không phải là người, đó đều là yêu thuật cả. Người Mạc Bắc có chút
ngốc nhỉ, giờ này chắc ả đang ngồi cười chết rồi”
Cẩm Ngu nhìn dáng vẻ thẹn quá hoá giận của Am Đạt vương tử mà không nhịn được có chút đắc ý. Cuối cùng cũng có người bị Lãnh Băng Cơ lừa giống nàng ta.
Am Đạt vương tử nghĩ tới mình đã tốn công vô ích một chuyến, không thu được gì chẳng nói, lại còn bị Lãnh Băng Cơ lừa gạt. Vốn nghĩ bản thân thông minh, ai dè lại thành con khỉ trong mắt người khác, nhất thời không kìm được cơn phẫn nộ: “Im miệng!”
Cẩm Ngu sợ hãi ngậm miệng lại.
“Thả ta về Trường An đi” Cẩm Ngu cầu khẩn: “Ta giúp người đối phó với Lãnh Băng Cơ, nhất định sẽ khiến ả ta chết không có chỗ chôn thần”
Am Đạt vương tử tức đến nỗi mất hết lý trí: “Ai nói bản vương muốn nàng ta chết hả? Nàng đã là người của bản vương rồi, vẫn còn muốn cùng cái tên Mộ Dung Phong đó gương vỡ lại lành sao?”
“Không phải. Ta chỉ là muốn báo thù, ta không can tâm” Cẩm Ngu co mình lại trong bồn tắm.
“Thả năng đi, thực ra cũng không phải không có cách”
Am Đạt vương tử nắm lấy cằm Cẩm Ngu, ánh mắt từ trên cổ nàng ta dần di chuyển xuống dưới.
Cẩm Ngu nhất thời run sợ. Nàng ta sớm đã không còn là thiếu nữ đôi mươi đang dậy thì rồi. Từ trong ánh mắt của ông ta có thể thấy được ham muốn và lòng chiếm hữu. Giống như một con sói đói trên thảo nguyên vậy, còn nàng ta là thú săn, sớm đã không còn đường chạy thoát.
Cẩm Ngu che thân mình nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Một nam nhân, một nữ nhân ở cùng nhau, nàng nghĩ còn có thể làm gì?”
Cẩm Ngu điên cuồng lắc đầu, cầu khẩn: “Xin ngươi, tha cho ta đi, ngươi bảo ta làm gì ta cũng sẽ đồng ý
Am Đạt vương tử nắm lấy cằm của nàng ta lại dùng sức mạnh hơn: “Thả năng đi? Đợi ta chơi chán đã rồi nói tiếp. Nàng là vương phi mà ta đã bỏ ra một khoản lớn để cưới về, nói bỏ là có thể bỏ sao?”
Cẩm Ngu vì bị đau mà nước mắt không ngừng chảy ra, nàng ta giường đôi mắt đẫm lệ nhìn ông ta mà không nói gì.
Cảnh tượng này lại càng làm Am Đạt vương tử thấy kích thích hơn. Ông ta trực tiếp bế bổng Cẩm Ngu ra khỏi bồn tắm, đi tới bên giường vứt nàng ta xuống, rồi từ từ cởi bỏ y phục của mình.
Cẩm Ngu sợ hãi lùi về phía góc giường, tránh xa ông ta.
Am Đạt vương tử áp sát tới cười nói: “Ở Mạc Bắc ta, nữ nhân nào mà không nghe lời sẽ bị trói vào đánh, đánh bằng roi da, cho đến khi nào họ không thể nói ra từ 'không' nữa”
Cẩm Ngu gần như tuyệt vọng nhìn ông ta, luôn miệng cầu xin: “Chờ thêm hai ngày, có thể chờ thêm hai ngày được không?”
Chỉ cần qua hai ngày nữa là mắt của nàng ta có thể hồi phục rồi luyện thành Nhiếp Hồn Thuật.
Các người tại sao luôn ép ta, không cho ta cơ hội để thở cơ chứ?
“Không được.” Âm Đạt vương tử túm lấy chân nàng ta, kéo mạnh lại: “Bản vương không đợi được nữa rồi. Mà phải nói da dẻ của nữ nhân Trường An mịn màng thật đấy, không thô như người Mạc Bắc ta”
Ông ta tiến tới sát người Cẩm Ngu, sờ tới trước ngực nàng ta.