*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Doãn Chiến Binh nghiêm trang nói: “Nghe Lãnh tướng huynh nói như vậy, ta cũng yên tâm, không giấu diếm gì huynh, nói thật, con gái nhà ta cũng không thích quý công tử, con bé nói quá trẻ không đủ trầm ổn, không bằng Lãnh tướng huynh có phong độ, nam tính. Cho nên, khụ khụ, ta mất mặt hỏi một câu: Lãnh tướng đại nhân có tính toán cưới thêm không?”
Lãnh tướng vừa uống một ngụm trà, trà từ trong miệng, trong mũi phun ra, sặc đến mức tức giận không tiếp nhận được.
“Doãn huynh, huynh có ý gì vậy?”
Bản thân Doãn Chiến Binh cũng cảm thấy ngượng ngùng: “Không phải ta có ý gì, thật sự là con gái nhà ta, khẩu vị của tiểu nữ có chút khác biệt. Con bé nói huynh thành thục ổn trọng, mới là đáng để giao phó cả đời”
Ta đáng tuổi phụ thân nàng ta, sao tự dưng lại nghĩ vậy?
Lãnh tướng vội vàng đứng dậy: “Huynh và ta cùng lên triều làm quan, lại là tiến sĩ đồng khoa, giao tình mấy chục năm, sao huynh lại hồ đồ như vậy? Ta đã là người đã quá tuổi rồi, là trưởng bối con gái nhà huynh, con bé không hiểu chuyện thì thôi ngay cả huynh cũng không hiểu chuyện sao? Quả thực là vô lý!”.
“Chuyện này có liên quan gì đến chuyện đó? Vấn đề về tuổi tác là gì? Trên thế gian này có chuyện gì không thể chứ, ông già cưới vợ trẻ cũng là bình thường. Huống chi, Lãnh tướng huynh bây giờ chính là đang cường tráng. Bên cạnh sao có thể không có người bầu bạn?”.
“Ngớ ngẩn, quả thực là vô lý!” Lãnh tướng đánh đuổi Doãn Chiến Binh ra ngoài: “Đứa nhỏ tùy tiện thì thôi đi, đến cả huynh cũng hồ đồ theo. Đi ra ngoài, trở về tìm cho đứa nhỏ một gia đình. thật tốt sau đó gả đi, khuyên nhủ đứa bé thật tốt”
Lãnh Băng Cơ ở phía sau ôm bụng cười đến mức không khép được miệng. Chuyện này thật sự là quá kỳ lạ, hai cha con nhà họ Doãn này quả thực chính là một cặp bảo vật sống. Trong số những người tuổi tác tương đương, Lãnh Thanh Hạc xuất sắc như thế mà không nhìn trúng, ngược lại đánh chủ ý lên phụ thân hắn ta.
Nàng nhớ tới, phụ thân muốn một quyển sách liền gọi người bạn cùng lớp là nhạc phụ, cười đến gần như tắc thở. Tốt xấu gì, phụ thân nhà mình vẫn có chút chừng mực, không có đi hồ đồ như vậy. Nếu không, muốn mình gọi mẫu thân với một cô gái cùng tuổi với mình, thật đúng là không mở miệng được.
Điều này nhắc nàng nhớ về một trò đùa hiện đại: “Tôi thề, tôi phải xuất hiện trên sổ hộ khẩu của anh, nếu không phải là vợ của anh, thì sẽ mẹ của anh”
Đại tiểu thư nhà họ Doãn này quả thực quá mãnh liệt, ngay cả phụ thân nàng mà nàng ta cũng không buông tha.
Nàng ôm bụng cười đến mức không chịu nổi trở về thự phòng Lãnh Thanh Hạc, đỡ khung cửa, còn chưa mở miệng, liền cười không đứng thẳng nổi thắt lưng, nước mắt “xoạt xoạt” đều chảy ra.
Mộ Dung Phong và Lãnh Thanh Hạc đang nói về triều chính, quay mặt nhìn thấy tư thế này của nàng còn tưởng là động thai, bị dọa sợ không nhẹ.
Mộ Dung Phong từ trên ghế bật lên, vội vàng đến mức mặt đều thay đổi sắc mặt, quan tâm đem Lãnh Băng Cơ ôm vào trong ngực, nói: “Làm sao vậy, đây là làm sao?”
“Bụng, đau bụng”
Mộ Dung Phong nhất thời liền hoảng hốt, tim đập, thở hổn hển, tay run rẩy, thiết bị chuột rút: “Cái này, phải làm sao bây giờ?"
Lãnh Thanh Hạc miễn cưỡng coi như là lý trí, giả vờ rất có kinh nghiệm: “Mau, mau đỡ muội ấy lên giường, ta sẽ đi tìm bà đỡ”
Liều mạng chạy ra ngoài, hoảng hốt đến mức chân bước hụt, thiếu chút nữa bị ngã.
Đây không phải là hiện thực đi? Tại sao chưa gì đã sinh rồi? Mình còn chưa chuẩn bị tâm lý làm cữu cữu mà.
“Đừng!” Lãnh Băng Cơ kêu hắn ta dừng lại: “Gọi bà để làm gì?”
“Chuyện sinh con, chúng ta không rành” Lãnh Thanh Hạc nắm tay nàng, đau khổ an ủi: “Muội đừng sợ, ngàn vạn lần đừng kích động, sẽ không sao."
“Ai nói muội muốn sinh con?"
Lãnh Bằng Cơ khó hiểu.
Vẻ mặt bình tĩnh của nàng khiến hai người đàn ông luống cuống tay chân, sửng sốt nhìn nhau một cái: “Không phải nàng đã động thai nên đau bụng sao?”
Lãnh Bằng Cơ “Phụt! Phụt” một tiếng, cười đến gần như không thở nổi: “Ai động thai? Là thiếp cười đau bụng!”
Hai người đàn ông thiếu chút nữa liền xụi lơ, mỗi người một thân mồ hôi lạnh. Còn nàng thì lại cười càng vui vẻ hơn, cười gần như động thai.
Mộ Dung Phong nghiến răng: “Là ai làm cho nàng cười thành ra như vậy, bản vương tuyệt đối không tha cho hắn!”
Quan trọng nhất, nếu để người khác nhìn thấy hành động vừa rồi của mình. Bình thường núi Thái Sơn có sụp đổ mà Kỳ vương gia cũng không để ý nhưng vậy mà lại bị dọa đến hoảng hốt.
Lãnh Bằng Cơ nói: “Phụ thân thiếp, lão nhạc phụ đại nhân của chàng”
Mộ Dung Phong đen mặt: “Khi nãy bản vương không nói gì cả”
Lãnh Băng Cơ cười càng thêm dữ, bụng cơ hồ chuột rút.
Lãnh Thanh Hạc kinh ngạc hỏi: “Phụ thân bị sao vậy? Không phải phụ thân đang tiếp khách phòng khách sao?”
“Phải, đó là tiếp khách hay là tiếp người thân” Lãnh Băng Cơ nghẹn ngào cười: “Một người thân mưu đồ làm nhạc phụ đại nhân của phụ thân”
“Nhạc phụ đại nhân?” Lãnh Thanh Hạc có chút mơ hồ, không phải nói, người tới là Doãn