*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi nghe xong những lời của Thẩm Phong Vân nói, Huệ Phi nhăn mặt ý tứ sâu xa nhìn Lãnh Bằng Cơ nói: “Bằng Cơ, đối với việc nhà trong Vương phủ của ngươi, mẫu phi không muốn nhúng tay vào. Nhưng mẫu phi có lời nhất định phải nói.

Băng Nguyệt đang mang thai, đó là cốt nhục của Phong nhi, huyết mạch của Vương phủ. Người có thể không chịu đựng được Bằng Nguyệt, nhưng người nhất định phải thu nhận hài tử này. Bất luận nói như thế nào, hài tử cũng là vô tội, ngươi không thể để ân oán giữa các ngươi liên lụy đến trên người hài tử. Mẫu phi tin rằng, một chút khoan dung này, ngươi chắc là có chứ?”

Lãnh Băng Cơ như người cầm ăn phải hoàng liên, có khổ mà không thể nói: “Mẫu phi cũng cảm thấy là Băng Cơ âm thầm động tay động chân sao? Ta nếu như thật sự có lòng chĩa mũi nhọn vào nàng ta, ta có một ngàn một vạn cách không thấy máu, làm sao sẽ ngu như thế, lại dùng bột xạ hương?”

“Rốt cuộc có phải hay không, mẫu phi không có truy cứu ý tứ của ngươi. Chỉ là muốn nói, gia hòa vạn sự hưng, mẫu phi hy vọng hài tử này có thể khỏe mạnh bình an mà ra đời”

“Vậy ta hôm nay liền nói trước luôn, Lãnh Bằng Nguyệt vẫn cứ lén lút sử dụng Ngưng Hương Hoàn. Trong thuốc này có độc dược mãn tính, cực kỳ làm tổn hại gốc rễ, hài tử này có thể sinh ra bình an hay không không quyết định ở ta, mà là ở muội ấy”

Huệ Phi có chút kinh hãi: “Ngưng Hương Hoàn? Không phải có người nói đó là tiên đan linh dược cải lão hoàn đồng hay sao?”

Lãnh Băng Cơ cười lạnh: “Chẳng những không phải linh dược mà là độc dược đoạt đi tính mệnh người ta. Hơn nữa còn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của thai nhi. Hôm nay ngự y cũng ở đây, có thể chẩn đoán một chút, nàng có phải có di chứng lâu dài do sử dụng Tì Sương và Ngũ Thạch Tán hay không? Sau này đừng có mà động một tý lấy cớ động thai khí liền vụ bạn lên đầu ta."

Huệ Phi nhăn mặt nhìn về phía ngự y. Ngự y thành thành thật thật hồi bẩm nói: “Đích xác chính là bệnh trạng này”

“Ngươi hài tử này, làm sao lại hồ đồ như vậy!” Huệ Phi vừa nghe thấy đối với tôn tử bảo bối của mình không tốt, lập tức gấp gáp: “Ăn cái đó làm gì?”

Lãnh Bằng Nguyệt không biết Lãnh Băng Cơ biết được từ đầu, chỉ có thể khóc thút thít để che dấu hoảng loạn của bản thân: “Ta nào có biết? Tỷ tỷ lại chưa từng nhắc nhở ta”

Lãnh Bằng Cơ liền giận quá hóa cười: “Lúc đầu, Ngưng Hương Hoàn này chính là một phần tạ lễ mà phủ bá tước tặng cho ta. Sau khi người biết được viện cớ nói cần cho phụ thân để trị chứng đau đầu, xúi giục Vương gia tước đoạt ở chỗ ta. Ngược lại bị người lập tức châm chọc khiêu khích, lẽ nào người quên rồi sao?

Vả lại, một hộp Ngưng Hương Hoàn sẽ không tạo thành thương tổn gì đối với thân thể.

Người có ngày hôm nay, đó là sau này ngươi lòng tham không đáy, vẫn luôn lén lút trả giá cao mua cái gọi là Ngưng Hương Hoàn từ trong tay Tiểu Chi cô nương. Đồng thời thông đồng với nàng, ý đồ làm hại và khống chế Tri Thu, mấy điều ta nói này cũng không sai chứ? Về phần ngươi vì sao phải ép buộc Tứ di nương giết Trị Thu, bản thân ngươi cũng biết rõ”

Hôm nay Lãnh Băng Cơ một chút cũng không khách khí, trước mặt Huệ Phi vạch trần toàn bộ nội tình của Lãnh Băng Nguyệt.

Lãnh Bằng Nguyệt giết người là một chuyện, Tướng phủ không có truyền ra bên ngoài, Huệ Phi tất nhiên là không biết chuyện. Cho nên nghe tin xong cực kỳ hoảng sợ.

Lãnh Băng Nguyệt vốn chỉ hoảng hốt, nghe Lãnh Băng Cơ phản bác một trận như vậy, lập tức không giữ được tinh thần nữa. Nàng chỉ cảm thấy bụng dưới thật nóng, lòng biết không ổn, vén chăn gấm lên xem, lập tức cũng cực kỳ sợ hãi: “A, chảy máu rồi!”

Tiếng hô sợ hãi này khiến mọi người nhất thời không để ý tới những lời vừa rồi, tay cận lúng túng: “Ngự y, nhanh, nhanh cứu người!”

Vẻ mặt Ngự y khó coi: “Đã thấy đó rồi, cái này, cái này sợ là đã bất lực”

Trong lòng Lãnh Bằng Nguyệt cực kỳ sợ hãi, hài tử này chính là chỗ dựa duy nhất của nàng. Nếu như không thể bình an sinh ra, bản thân chắc chắn liền xong.

Nàng cái gì cũng không quan tâm, ngẩng mặt về phía Lãnh Băng Cơ, giọng điệu bị thương cầu khẩn: “Tỷ tỷ, cứu ta, nhanh cứu con của ta”.

Phía dưới chân Lãnh Bằng Cơ không có động đậy. Đối với người nhiều lần làm hại mình, lòng dạ độc ác, không biết hối cải, nàng không thể không có oán hận trong lòng, cũng không dùng nổi cái cớ gì mà “Hài tử vô tội” để dạy dỗ chính mình.

Muốn trách thì trách nó có một người mẹ không thể làm người ta thích nổi như vậy.

“Ta cứu không nổi”

Lãnh Băng Nguyệt thấy nàng không động tâm, lại nắm lấy tay của Mộ Dung Phong, nháy mắt đôi mắt ngập nước, khẩn khẩn thiết thiết: “Vương gia, cầu xin chàng cứu ta đi. Nó là thân sinh cốt nhục của chàng, chàng nhẫn tâm để nó rời xa chúng ta như vậy sao?”

Mộ Dung Phong nhếch nhếch môi, khuyên bảo: “Ngươi đừng kích động” Huệ Phi nghiêm nghị nói: “Phong nhi!”.

Trong lời có ý trách cứ, cho dù là ai cũng có thể nghe hiểu, là cần làm cho Mộ Dung Phong mở miệng cầu tình Lãnh Bằng Cơ.

Lãnh Tướng không yên tâm về Lãnh Bằng Nguyệt, vẫn luôn không đi. Lập tức cũng có chút nôn nóng: “Lãnh Băng Cơ, lúc này còn tùy hứng vị phụ mặc kệ, nhưng thủ tục tình thâm, con không thể tuyệt tình như vậy!”

Ta tuyệt tình?

Lãnh Băng Cơ nhìn về phía Mộ Dung Phong.

Trong lòng Mộ Dung Phong nhất thời ngũ vị tạp trần.

Có lẽ, thật sự là huyết mạch tương liên, coi như hắn nghe nói thai nhi sắp không giữ được, trong lòng cũng có một trận không nỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play