*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Trắc phi nương nương không cần phải sốt ruột, ta chỉ muốn thu thập vài tin tức hữu dụng từ ngài, để tiện phá án” Thẩm Phong Vân vẫn rất khách khí, nhẹ nhàng lễ phép.
“Ta và Phương Phẩm Chi đó chẳng qua chỉ gặp mặt một lần, từ đó về sau không còn gặp nhau nữa, người hỏi ta làm gì? E rằng người qua đường có khúc mắc với hắn cũng nhiều lắm, sao ngươi không hỏi?”
“Nếu Trắc phi nương nương chỉ gặp Phương Phẩm Chỉ một lần, sao lại biết phẩm hạnh và nhân duyên của Phương Phẩm Chi?”
Lãnh Bằng Nguyệt hơi nghẹn lại: “Đoán”
Lãnh Băng Cơ lo lắng nói: “Ta và Phương Phẩm Chi đó cũng có duyên gặp mặt một lần, chẳng trách hôm đó sau khi ta cứu hắn tỉnh lại, hắn lại biết ta”
“Thật à?” Lãnh Bằng Nguyệt cố gắng giữ vẻ mặt thong dong: “Tỷ tỷ lại còn quen biết tên lưu manh thế này à?”
“Đúng, không chỉ biết, ta còn đúng lúc gặp hắn ở Vương phủ. Hắn nói phụng mệnh Kim phủ, đến đây đưa đồ cho ngươi.”
Lãnh Băng Nguyệt hơi trầm mặc: “Tỷ tỷ đang nói đến nha đầu Tiểu Chi trước mặt hại biểu ca à?”
"Chẳng lẽ không phải là cùng một người sao?”
Lãnh Bằng Nguyệt lập tức thẹn quá hoá giận: “Tỷ tỷ ngươi đây là có ý gì? Tiểu Chi đó là một nha đầu, Phương Phẩm Chi là một nam nhân đường đường chính chính, có thể là một người ư? Người thế này là nói bậy nói bạ, rõ ràng là đang chửi bới danh dự của ta. Hôm nay Vương gia thật sự không ở trong phủ, người tìm Thẩm thể tử và Tề công tử tới thẩm vấn ta là muốn làm gì? Thừa cơ chụp mũ cho ta à?”
Nàng đã sớm biết, không có bằng chứng thì Lãnh Bằng Nguyệt không thể nào thừa nhận.
“Vậy hiện tại Tiểu Chi cô nương đang ở nơi nào?”
“Làm sao ta biết, người ta là nhà đầu Kim phủ. Trước kia thường xuyên đến đây đưa đồ cho ta. Từ khi ta có thai, chúng ta cũng ít lui tới. Người hùng hổ dọa người từ không thành có la bắt nạt ta bây giờ không chỗ nương tựa à?”
Nàng chém định chặt sắt liều chết không nhận, điều này khiến mấy người Thẩm Phong Vân cũng không có cách. Dù sao nàng cũng là Trắc phi của Vương phủ, cũng không thể bức cung thẩm vấn như thẩm vấn phạm nhân chứ?
Mỗi lần Phương Phẩm Chi đóng vai nữ trang đều tô son điểm phấn, che đi ba phần hình dáng ban đầu, cho dù bảo người quen xác nhận, chỉ sợ cũng là lập lờ nước đối, không ai dám nói chắc như đinh đóng cột.
Chỉ do dự trong chốc lát, Lãnh Bằng Nguyệt đã ôm bụng khom lưng xuống: “Bụng của ta, bụng đau quá!”
Lại diễn trò này nữa? Hài tử này còn trở thành đòn sát thủ mà nàng dựa vào.
Lãnh Băng Cơ cười lạnh: “Lại động thai khí à?”
Lãnh Băng Nguyệt ngửa mặt lên, đáng thương năn nỉ: "Tỷ tỷ, cứu ta, mau cứu con của ta”
“Lãnh Băng Nguyệt, ngươi đừng suốt ngày dùng kiểu này nữa được không? Có một số lời nói dối, cứ nói mãi rồi sẽ trở thành sự thật”
"Ta không nói dối” Lãnh Băng Nguyệt năn nỉ với giọng the thé: “Bụng của ta thật sự đau quá, e là sắp không được rồi. Ta biết tỷ tỷ không thích ta, càng ghét hài tử trong bụng to hơn, nhưng hắn là cốt nhục của Vương gia mà. Ta đáp ứng ngươi, sau này sẽ không tranh sủng với người nữa, hài tử này cũng tuyệt đối sẽ không tranh đoạt với ngươi cái gì cả, ta chỉ muốn sinh hài tử này ra, nuôi dạy hằn trưởng thành. Tỷ tỷ, tỷ tha cho ta được không?"
Lãnh Băng Cơ không khỏi sững sờ, nàng đang diễn trò gì vậy? Mình cũng đâu có làm gì nàng, sao lại kéo đi xa vậy?
Hơn nữa giọng điệu này giống như hát hí khác, không khỏi hơi cao giọng quá. Nàng muốn kêu la cho người bên ngoài đều nghe được ư?
Một khắc sau, cửa phòng bị người đẩy mạnh ra từ bên ngoài, Lãnh Tướng mặt trầm như nước đứng ngoài cửa.
Tục ngữ nói: Không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, Lãnh Tướng không có việc gì càng sẽ không tới thăm, chẳng lẽ Lãnh Băng Nguyệt đã chuẩn bị từ sớm, sai người mời phụ thân tới trước?
“Phụ thân, sao phụ thân lại tới đây?”
Lãnh Tướng lạnh lùng nhìn nàng, cũng không trả lời câu hỏi của nàng: “Băng Cơ, con đối xử với thân muội muội của mình như thế à?”
Lãnh Băng Cơ thấy oan uổng: “Ta làm gì? Ta chẳng qua chỉ hỏi nàng mấy câu mà thôi.”