*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chấn Thiên Lôi và Sấm Chiến tôi không phải là những sáng chế mới mẻ gì, trên thực tế, chúng đã được áp dụng cho các cuộc chiến tranh dưới thời Đông Tụng, nhưng sự phát triển của chúng bị kìm hãm bởi ảnh hưởng của năng suất và công nghệ rèn vào thời điểm đó, cũng như các yếu tố quyết định của Triều đình.
Lãnh Băng Cơ cũng đã từng tận mắt chứng kiến uy lực của Chẩn Thiên Lôi, Vụ phó tướng đã có thể chạy thoát khi ở gần, chứng tỏ uy lực chắc chắn không lớn như vậy.
Mạc Bắc thực sự có những thợ thủ công lành nghề có thể chế tạo ra thứ vũ khí sát thương như vậy. Đối với những quốc gia cần chiến tranh và cướp bóc để mở rộng lãnh thổ và tài nguyên, họ chắc chắn sẽ mở rộng quy mô sản xuất và áp dụng nó trong các cuộc chiến tranh trong tương lai.
Khi mọi người đang kinh hoàng vây quanh hỏi han ân cần hai người Am Đạt vương tử bọn họ thì Lãnh Băng Cơ đã lợi dụng ánh sáng của ngọn đuốc để tìm kiếm những dấu vết còn sót lại trên mặt đất sau vụ nổ.
Ngoài đồng lộn xộn giữa máu và thịt, cũng có thể nhìn thấy những mảnh sắt vụn.
Lãnh Băng Cơ đang muốn ngồi xổm xuống nhặt nó lên để nhìn kỹ hơn thì Lỗ đại nhân bên cạnh Am Đạt vương tử đã lặng lẽ tiến đến một bước đứng chắn trước mặt nàng: “Trong này thấm đẫm máu me và bẩn thỉu, mong là không làm kinh động đến Vương phi nương nương.”
Am Đạt vương tử từ cõi chết trở về vậy mà thân là quản gia của hắn ta mà hắn vẫn còn có thể nhàn hạ thoải mái để quan tâm xem có làm người khác sợ hãi hay không?
Lãnh Băng Cơ khẽ mỉm cười, trong lòng như đã hiểu rõ mọi chuyện, vị Lỗ đại nhân này rõ ràng là đang có ý ngăn cản mình kiểm tra kỹ càng hiện trường.
Hắn ta đang chột dạ.
Nếu Am Đạt vương tử thật sự chỉ sử dụng Chấn Thiên Lôi bình thường thì hắn ta chắc chắn không đến mức phải lo lắng đến như vậy không? Cho nên cái cớ để làm phân tán sự chú ý của mình cũng chưa nghĩ đàng hoàng, trong lúc hoảng loạn đã lỡ miệng nói ra những lời thiếu sót này.
“Đa tạ Lỗ đại nhân quan tâm, bản vương phi không đến mức yếu đuối như vậy?
Ánh mắt Lỗ đại nhân do dự một chút: "Am Đạt vương tử nhà ta vừa rồi mới bị thương một chút, còn phải làm phiền Phong vương giúp đỡ xem xét xem có vấn đề gì đáng ngại không”
Chỉ số thông minh đã được hồi phục trở lại, lời bào chữa này quả thật không tồi.
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn vị anh hùng cứu mỹ nhân Am Đạt vương tử này, không ngạc nhiên khi hắn ta sẵn sàng chấp nhận rủi ro để có thể trở thành anh hùng. Mang theo vài quả lựu đạn phòng thân, dù có thêm hai con hổ nữa xông lên cùng nhau cũng có thể khiến con hổ bị dọa cho sợ hãi mà vãi tè.
Còn Cẩm Ngu ở bên cạnh hắn ta, người đã hai lần thoát khỏi cõi chết, vậy mà lại không có một chút hoảng sợ nào, nàng ta chỉ đi theo Am Đạt vương tử mà không nói một lời nào. Nếu là bình thường thì chắc chắn đã sớm khóc như hoa lê trong mưa, đến tìm Mộ Dung Phong đời an ủi rồi.
Lẽ nào thay đổi chiến lược và chiến thuật của mình, không đi nước cờ làm người yếu ớt nữa? Nhưng dù sao thì cũng không có khả năng bỏ cuộc.
Lãnh Băng Cơ buông tay, bất lực nói với Lỗ đại nhân: “Ở trong này không có thuốc, chỉ có thể ra khỏi đây rồi nói tiếp.”
Nơi này quả thực không thích hợp để ở lại lâu, đoàn người nhanh chóng thu dọn rồi nhanh chóng rút lui.
Lãnh Băng Cơ nhân lúc Lỗ đại nhân không để ý, đưa ngón chân kéo vào trong váy rồi sau đó đá một mảnh vỡ đến trước mặt Mộ Dung Phong. Nhìn Mộ Dung Phong ngay lập tức đem mảnh vỡ nhặt lên giấu trong tay, lúc này mới không còn tích cực nữa mà cùng với mọi người đi ra khỏi Sư Hổ Doanh.
Có ngạc nhiên nhưng không nguy hiểm, nhưng cũng là cụt hứng bỏ về.
Sau khi ra khỏi Sư Hổ Doanh, Lãnh Bằng Cơ kiểm tra sơ qua cho vương tử Am Đạt, có điều đầu vai của hắn ta bị trầy một lớp da, cũng không có gì đáng lo ngại, lấy ra dung dịch thuốc tím từ trong hộp thức ăn ra rồi đưa cho Lỗ đại nhân.
Lỗ đại nhân cũng không hỏi gì, cầm lấy rồi quay người lại bôi thuốc cho Am Đạt vương tử.
Lãnh Băng Cơ nhìn theo bóng lưng của hắn ta ánh mắt như ẩn chứa điều gì đó, sau đó lên xe ngựa của mình.
Mộ Dung Phong lấy ra mảnh vỡ trên tay, đưa cho nàng: “Nàng giữ cái này để làm gì?”
Lãnh Băng Cơ nhận về để trong tay cô, quan sát cẩn thận: “Giống như Vụ phó tướng, nghiên cứu một chút”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT