*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa trở về Vương phủ, nghỉ ngơi một hồi, bên ngoài có người bẩm báo, nói là người Tướng phủ người đến. Người Tướng phủ đến, chắc hẳn là phụ thân hoặc là đại ca. Lãnh Băng Cơ hơi kinh ngạc, không phải cung yến vừa nãy mới gặp mặt à? Còn có chuyện gì nữa?

Nàng đứng dậy tự mình ra nghênh đón. Nàng vừa đi qua bức tường phù điêu ở cổng, đã suýt chút nữa và phải người đột nhiên hùng hổ xông tới. Nhờ có Vương ma ma đi theo sau lưng kéo nàng kịp thời, lúc này mới may mắn thoát được một kiếp, không bị đối phương đẩy cho sinh hài tử luôn.

Vương ma ma đang định quát lớn, nhưng nhìn kỹ lại mới thốt ra: “Tam tiểu thư?”

Người đến là Lãnh Minh Nguyệt, nàng chạy rất sốt ruột, thật vất vả mới dừng chân lại, lập tức tóm lấy Lãnh Băng Cơ: “Đại tỷ, tỷ về Tướng phủ với muội được không?”

“Tại sao?” Lãnh Băng Cơ đột nhiên có hứng thú.

“Hôm nay phụ thân vừa về từ cung yến đã nổi trận lôi đình, dùng gia pháp với đại ca trong từ đường, muội và di nương đều không ngăn được, không biết rốt cuộc là tại sao. Sau đó, phụ thân ném thước đi rồi tức giận đến mức phạm phải chứng đau đầu, đầu vàng mắt hoa, nằm trên giường dậy không nổi”.

Lão phụ thân nhà mình bị cao huyết áp, Lãnh Băng Cơ đã kiểm tra cho ông ta từ lâu rồi, đồng thời bảo ông ta nhớ uống thuốc hạ huyết áp đúng hạn, căn dặn ông ta không có chuyện gì thì đừng nên tức giận, giữ tâm trạng tốt. Hôm nay nhất định là huyết áp tăng cao, lại vọt lên trán.

Chẳng qua, tại sao ông ta lại tức giận với đại ca? Đại ca luôn luôn tuân theo quy củ, lại rất hăng hái phấn đấu, trên triều đình cũng là nhân tài mới nổi tài năng xuất chúng, có thể làm ra tai họa gì khiến lão phụ thân giận dữ như thế?

Lần trước Lãnh Thanh Kiều gây ra tai họa lớn như vậy, ông ta cùng lắm chỉ đạp một cước thôi.

Hơn nữa trên cung yến vừa rồi còn rất tốt mà, hai người phụ từ tử hiếu, cười nói vui vẻ, khiến người ngoài hâm mộ chết đi được.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ như vậy, nàng không dám trì hoãn nữa, tranh thủ thời gian đi theo Lãnh Minh Nguyệt về Tướng phủ.

Trong nội viện chính, Tiết di nương canh giữ bên ngoài, thấy Lãnh Băng Cô nàng mới khoa tay vài cái, hạ giọng nói: “Ông ấy còn đang tức giận, Đại công tử quỳ trước giường ông ấy rất lâu, cũng chưa thấy nguôi giận”

Nghiêm trọng đến vậy ư?

Lãnh Băng Cơ vén màn đi vào, Lãnh Tướng quay lưng nằm trên giường, Lãnh Thanh Hạc đang thẳng lưng quỳ gối trước giường, nghe thấy tiếng động mới xoay đầu qua nhìn Lãnh Băng Cơ một lát, lại cúi đầu lần nữa. Y phục đầu mùa đông dày dặn, không nhìn ra là vết thương có nặng hay không, chẳng qua trên mặt hắn có hai chỗ bầm tím, trực tiếp hủy dung, đó cũng không phải là đánh bằng tay, mà là đánh bằng nắm đấm.

Thật là lòng dạ độc ác, cũng nỡ ra tay.

Cứ như không phải hài tử của mình ấy. Lãnh Băng Cơ đi đến trước giường, kêu một tiếng: “Cha”

Lãnh Tướng vẫn hờn dỗi quay lưng ra ngoài: “Ngươi tới làm gì?”

Đây là tức mà không có chỗ để trút giận, nên mới nổi giận với nàng.

Lãnh Băng Cơ đẩy ông ta, nói: “Người đã lớn tuổi, sắp làm ngoại tổ phụ rồi, lại còn tính tình như tiểu hài tử nữa, có thấy làm trò cười cho người khác không? phụ thân là địa vị dưới một người, trên vạn người, đường đường là Hữu tướng đại nhân. Có chuyện gì không thể nói cho rõ được? Phụ thân mau quay sang đây, để ta kiểm tra cho phụ thân nào”

“Ta không bị bệnh!” Lãnh Tướng tức giận đáp: “Ta chỉ bị tên bất hiếu là ca ca con chọc giận”.

“Người khác giận cùng lắm là tức bình thường thôi, phụ thân thì không thể phụ thân bị huyết áp cao, lúc giận máu xông lên đỉnh đầu, lỡ như xuất huyết não hoặc là máu ứ đọng, vậy xem như là chuyện xấu rồi, đến lúc đó tê liệt nửa người, miệng méo mắt lác, mồm miệng ăn nói không rõ ràng, không ngừng chảy nước miếng, cãi nhau với người khác cũng cãi không thắng được, đừng nói chi là mắng”.

Một câu như đâm trúng chỗ đau của Lãnh Tướng, ông ta bật người ngồi dậy, dùng sức đánh ván giường: "Cãi nhau? Còn có gì mà cãi nữa? Hôm nay phụ thân đã sắp bị lão thất phu kia mắng chết rồi, lão chỉ vào mũi mắng cha, muốn khó nghe bao nhiêu thì khó nghe bấy nhiêu. phụ thân sống đến cái tuổi này rồi còn chưa từng mất mặt đến thế! Đều do tên nhi tử bất hiếu này ban tặng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play