*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mộ Dung Phong quay mặt sang, thấp giọng lặng lẽ hỏi Lãnh Băng Cơ quỳ bên cạnh mình: “Đây cũng là kiệt tác của nàng à?”
Lãnh Băng Cơ thản nhiên thừa nhận: “Đúng thì sao, chàng không nỡ à?” Hắn giơ tay lên, mượn tay áo che giấu, nhẹ nhàng trêu nàng một câu: “Thà đắc tội tiểu nhân, không đắc tội nữ nhân”
Lãnh Bằng Cơ khẽ hừ một tiếng: “Ta biết chàng khẩu thị tâm phi, hở ra một chút đã lộ nguyên hình”
Mộ Dung Phong rất bất đắc dĩ: “Nếu ta không nỡ thì sao có thể cùng nàng càn quấy như thế, giúp nàng an bài người? Nếu mẫu phi đoán được, ước chừng sẽ hờn dỗi hai tháng không để ý tới chúng ta”
"Không để ý thì không để ý, chờ đến khi kim tôn được sinh ra, xem nàng còn chịu được không? Lãnh Băng Cơ cũng không sợ hãi.
“Rốt cuộc làm sao mà nàng làm được? Nàng làm yêu thuật gì à?”
“Bí mật" Lãnh Bằng Cơ hừ nhẹ.
Hai người ngồi đây thì thầm nói chuyện, Hoàng đế thấy được, không vui mà họ nhẹ một tiếng: "Hai người các ngươi lại ở nơi đó nói thầm gì đấy?”.
Lãnh Băng Cơ ngẩng đầu, bẩm: “Chúng ta đang thương lượng nên chuẩn bị đồ cưới gì cho Cẩm Ngu quận chúa. Vương gia bận rộn quân vụ ở trong quân doanh, không thể phân thân, chàng nói không thể tự đưa biểu muội đến Mạc Bắc, vậy thì đồ cưới nhất định phải chuẩn bị kỹ càng”
Hoàng đế tán thưởng nhìn Lãnh Băng Cơ: “Phong vương phi có thể suy nghĩ chu toàn như thế, trẫm vô cùng vui mừng. Cho nên để thành toàn cho ngươi, đồ cưới của Cẩm Ngu quận chúa sẽ do Kỳ vương phủ xử lý”.
Chuyện này, sao lão Hoàng Đế này lại biết trèo lên theo các thế? vặt lông dê vặt đến trên đầu nhi tử nhà mình luôn? Đường đường là vương triều Trường An, chẳng lẽ ngay cả một phần đồ cưới cho công chúa cũng không chuẩn bị được?
Lãnh Băng Cơ cứng cổ không phục, Mộ Dung Phong cuống quít kéo tay áo của nàng một cái, lên tiếng: “Tạ phụ hoàng, nhi thần lĩnh mệnh”
Lão Hoàng Đế thị uy trừng Lãnh Bằng Cơ một cái.
Lãnh Băng Cơ nhận ra chút gì đó, hiểu rồi, chắc hẳn là mình múa rìu qua mắt thợ trình diễn trò hay này trước mặt hắn, khiến lão gia tử nghi ngờ, đây là trừng phạt nho nhỏ, cho mình nếm mùi đau khổ một chút.
Thật sự là vất vả mà không có kết quả tốt, tốt xấu gì ta cũng thay người giữ được một khuê nữ, theo tâm nguyện của ngươi, sao người lại không lĩnh tình chút nào vậy? Tuy là tư tâm lớn hơn, nhưng cả hai chúng ta cùng có lợi mà.
Cẩm Ngu cúi thấp đầu, nước mắt rơi tí tách xuống, trong lòng vô cùng tủi thân, thật sự giống như cảnh tỉnh vậy, khiến nàng mãi vẫn không tỉnh táo lại được.
Mãi mới chờ đến lúc yến hội kết thúc, Hoàng để hồi cung.
Am Đạt vương tử đi đến trước mặt Cẩm Ngu, gật đầu thi lễ với nàng: “Cẩm Ngu công chúa tôn quý, Am Đạt chờ người ở Kỳ vương phủ, cùng nhau về Mạc Bắc Vương cung ta, ta sẽ cho người một hôn lễ to lớn thịnh thế”
Cẩm Ngu rủ mắt xuống, lại không nói được một lời nào.
Thánh ý không thể trái, mình còn có thể nói gì nữa? Bây giờ nói gì đều không có tác dụng! Mình bị Lãnh Băng Cơ tính kế, lọt vào cái bẫy của nàng, nhưng mà mỗi người đang ngồi ở đây đều nhìn mình với ánh mắt trào phúng và xem thường, cảm thấy hôm nay Cẩm Ngu nàng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, gieo gió gặt bão.
Nàng hơi run giọng, vẫn thử đấu tranh lần cuối: "Có thể được Am Đạt vương tử ưu ái yêu thích là phúc của Cẩm Ngu. Chẳng qua Cẩm Ngu phúc bạc, phụ mẫu đều mất, thật sự là người không may mắn, không biết tại sao vương tử lại chọn Cẩm Ngu?”
“Có câu nói là khổ tận cam lại, ta tin rằng mọi khốn khó mà trước nay Cẩm Ngu quận chúa phải chịu đều là rèn luyện và kiếp nạn. Bây giờ tất nhiên có thể khổ tận cam lai. Tiểu vương tin tưởng, duyên phận giữa nàng ta chính là ý trời”
Cẩm Ngu thấy Mộ Dung Phong đứng ở một bên, chờ Am Đạt vương tử cùng nhau về Kỳ vương phủ, bèn khẽ cắn môi, ngẩng đầu hỏi: “Biểu ca cũng bằng lòng để Cẩm Ngu gả xa đến Mạc Bắc ư?”.
Mộ Dung Phong gật đầu: “Biểu muội tể làm người chất phác thẳng thắn, cực kỳ hợp ý ta, ta tin rằng hắn nhất định sẽ đối xử tốt với biểu muội”.
Một câu biểu muội tế khiến Cẩm Ngu lập tức tâm như kim đâm, yên lặng nhìn hắn một lát, quay đầu bỏ đi.
Lãnh Băng Cơ đứng một bên lập tức có cảm giác như trút được gánh nặng, thật vất vả mới bỏ được bao quần áo này, thật sự