*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tàng Kiếm Các các huynh không phải có một nhánh của Thánh Nữ giáo sao? Ta muốn hỏi thăm tung tích của một cô gái tên là Na Trát Nhất Nặc, nha đầu này không đơn giản chút nào”
Lúc này nàng cũng không giấu diếm nữa, kể hết mọi chuyện từ khi Nhất Nặc bị đưa vào cung, cho tới chuyện nàng bị người ám hại.
“Sau khi gặp chuyện không may, Na Trát Nhất Nặc lập tức bỏ trốn mất dạng. hoàng thượng từng cố ý sai người điều tra cẩn thận, hơn nữa thông qua lời kể của tên đạo sĩ giả thần giả quỷ kia, cổ trung trong người Linh bà tám chín phần là do Na Trát Nhất Nặc thả vào. Chuyện này khiến ta vô cùng khó hiểu, mặc dù người trong Thánh Nữ giáo không phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng dám đối nghịch với triều đình, không phải là đang tự nhận lấy thất bại sao? Vì sao Thánh Nữ giáo lại ra lệnh cho Linh bà ám sát hoàng thượng? Hay mọi chuyện đều do nhóc nha đầu đó tự chủ trương?”
“Không phải nàng mới nói, Hoàng đế đã hạ lệnh, sai tri phủ Ba Thục mau chóng điều binh tiêu diệt Thánh Nữ giáo sao? Vậy nàng cần gì phải làm chuyện thừa nữa?”
“Loại đi vào tà môn ma đạo như Thánh Nữ giáo, tội không thể tha thứ, nhưng ở biên giới Ba Thục, trời cao Hoàng đế xa, nếu họ thật sự có tâm mưu phản, vậy không thể xem thường. Đám quan viên bên dưới và bảo vệ cái mũ cánh chuồn của mình, nhất định sẽ lừa trên gạt dưới, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Tấu chương bọn họ dâng lên không biết đã miêu tả ra cảnh thái bình giả dối cỡ nào rồi, ta không tin họ”.
Còn có hôm qua, khi ở trạm dịch, trùng độc trong người Am Đạt vương tử khiến nàng không kiếm được mà nhớ tới cổ trùng. Không biết giữa hai người có quan hệ nào hay không. Na Trát Nhất Nặc là kẻ to gan lớn mật, đã dám mưu đồ phản nghịch, âm mưu hành thích Hoàng đế, độc chết sứ thần Mạc Bắc, phá hủy mối bang giao giữa hai nước cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Có một số việc thoạt nhìn thì là ngẫu nhiên, nhưng có lẽ sau lưng lại ẩn dấu mối liên hệ gì đó?
Cừu thiếu chủ hừ lạnh: “Trước kia Mộ Dung Phong tới Thiên phủ, nàng sợ hắn gặp nạn, vội vàng gọi hắn về, thế mà giờ lại vứt chuyện khổ cực như vậy cho ta làm. Lãnh Băng Cơ ơi, Lãnh Băng Cơ à, nàng thật đúng là không biết khách khí. Hôm nay, hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Từ này về sau, ta sẽ không tới tìm nàng nữa, đã không ăn được miếng thịt này, vậy ít nhất cũng không để bản thân bị vương mùi tanh. Ta đi rồi, đừng nhớ ta quá”.
Lãnh Băng Cơ ngửa mặt nhìn hắn ta, lấy lòng nói: “Cùng lắm thì ta mời huynh ăn bữa cơm”
“Nàng mời ta ngủ cùng cũng không được, trừ phi nàng đi theo ta”
Lãnh Băng Cơ lập tức xụ mặt xuống, nghiến răng nhìn hắn ta: “Biến đi, biến!”
Cừu thiếu chủ cợt nhả cho nàng một nụ hôn gió thật kêu: “Nhớ kỹ, nàng nợ ta một bữa cơm đó”
Thân ảnh màu đỏ lóe lên, chạy nhanh thật, thân thủ này khiến người ta hâm mộ chết đi được.
Buổi chiều Mộ Dung Phong về nhà sớm, nhưng mà hắn không về một mình, sau lưng còn đi theo một, không đúng, là một hàng người.
Am Đạt vương tử cũng tới Kỳ vương phủ, chân trước Mộ Dung Phong vừa vào, chân sau đã thấy hắn ta.
Mộ Dung Phong còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn ta đã chạy tới cửa. Thị vệ gác cửa tất nhiên không dám làm lơ hắn ta, bèn vội vàng chạy vào bẩm báo.
Mộ Dung Phong lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.
“Âm Đạt vương tử không nên đến Kỳ vương phủ làm khách, ta biết hắn nhất định có dụng ý khác, nên đã uyển chuyển cự tuyệt. Ai biết hắn lại không mời mà tới. Nàng nhớ trốn ở hậu viện, tốt nhất đừng đi ra ngoài. Để ta rót cho hắn vài chén trà rồi kiếm cớ đuổi đi là được.”
Lãnh Băng Cơ có hơi kinh ngạc: “Hắn tìm ta làm gì? Ta cũng không có làm gì hắn mà, chả lẽ ta còn có thể bày ra chuyện này, giả vờ tiếp cận với hắn sao? Hơn nữa, cho dù là bị người tính kể, nhưng nữ nhân chưa gả còn rất nhiều mà, chẳng lẽ ta đây là hàng mua một tặng một nên hắn thấy có lời?"
“Dù sao không biết là vô tình hay cố ý, nhưng hắn cứ luôn miệng nhắc tới nàng, phỏng chừng là không có ý tốt gì.” Trong lời nói của Mộ Dung Phong toát lên chút vị chua, nếu đối phương không phải là vương tử nhỏ của Mạc Bắc, có khi nắm đấm của hắn đã sớm ra mặt chào hỏi rồi.
"Thế nhị ca đâu? Không phải nhị ca phụ trách chiêu đãi hắn sao?”
Mộ Dung Phong tức giận nói: “Hôm nay nhị ca mời hắn đi uống trà, nói muốn dẫn hắn đi tham quan phong thổ ở Trường An, hắn lại nói trên người có thương, không tiện đi lại, rồi tiễn nhị ca về phủ. Ai biết xoay người một cái đã dán lên ta”