*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngự y im lặng một hồi, chỉ có tiếng động sột soạt, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nước thưa thớt vang lên, mới thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng đỡ rồi”

Tên tiểu tử này, cũng chỉ là đi tiểu thôi mà, cũng không còn là trẻ con nữa, lại khiến người khác mệt mỏi như vậy.

Lãnh Bằng Cơ còn chưa làm gì bên trong lại có tiếng nói của ngự y truyền ra: “Màu nước tiểu này không đúng, ai da sao lại có côn trùng!”

Trong nước tiểu có côn trùng?

Đây không phải là bệnh gì mới về mặt lâm sàng, thường là do các bệnh do ký sinh trùng trong cơ thể gây ra, ấu trùng từ đó mà được ra ngoài qua đường nước tiểu.

Ngự y rõ ràng chưa từng thấy loại chuyện nào như vậy, đều quên luôn cả Am Đạt vương tử đang sống dở chết dở ở trên giường mà vây quanh vào thảo luận nghiên cứu.

Mặc dù cái bộ được bịt kín nhưng ống dẫn nước tiểu thì trong suốt, có thể nhìn rõ được nước tiểu bên trong.

Lãnh Băng Cơ sốt ruột thúc giục: “Lần đầu đi thì đừng đi quá nhiều kẻo áp lực bàng quang giảm mạnh sẽ sinh ra bệnh tim mạch. Mấy người mau mau thu dọn đi chứ, có khám bệnh nữa hay không?”

Ngự y hoảng hốt vén màn ra: “Sao trong nước tiểu lại có côn trùng đỏ? Còn di chuyển được nữa”

Màu đỏ? Lãnh Băng Cơ cũng có chút khó hiểu, cũng đi cùng nghiên cứu một phen.

Lão Hoàng Đế là cửu ngũ chí tôn, đương nhiên những chuyện ấu trĩ như thế này không thể làm, thế nhưng vẫn có chút tò mò, nghe ngóng.

“Hình như ta hiểu rồi!” Lãnh Băng Cơ chợt nhận ra: “Chả trách độc tố ở trong Am Đạt vương tử sẽ tái phát trở lại, thủ phạm thực sự gây ra chuyện này chính là con côn trùng này, chính chúng mới là nguồn độc tính. Thuốc của các ngươi chỉ có thể loại bỏ được độc ở trong máu hoặc trong thận của Am Đạt vương tử mà thôi, nhưng đối với loại côn trùng này thì tuyệt nhiên không có tác dụng gì. Chừng nào vẫn chưa diệt hoàn hoàn được chúng thì chúng vẫn sẽ liên tục giải phóng chất độc và sinh sản nhanh chóng”

Nói xong, ngự y cũng chợt nhận ra: “Một phương thức hạ độc thật cao tay! Vậy chúng ta phải làm như thế nào? Làm sao có thể giết được những con côn trùng đó? Nếu chúng đã có độc thì thuốc bình thường sợ rằng không có tác dụng gì?

Quả thực là như vậy, loại côn trùng này sợ rằng được nuôi lớn bằng chất độc, lại có khả năng kháng thuốc. Có điều, thử thuốc đông y rồi, chi bằng thử đổi sang thuốc tây xem sao? Biết đâu sẽ có tác dụng.

Thuốc tẩy giun, abendazole, mebendazole, praziquantel đều cho hắn ta uống thử, đau bụng hai ngày rồi chắc là không có chuyện gì nữa chứ? Dù sao cũng không thể chết người được.

Lãnh Bằng Cư xem xét tác dụng của thuốc và sắc cho Am Đạt vương tử đại bỏ hoàn, hòa vào nước, trộn với thuốc giải độc, rồi đưa cho hắn ta uống.

Sau một hồi, liền nghe thấy trong người hắn ta như có nước đang sôi, la hét vài tiếng thất thanh sau đó ợ hơi ra.

Trong phòng có chút ngột ngạt, Lãnh Băng Cơ lấy cớ đi sắc thuốc, chuồn ra ngoài, ngự y nói: “Ta đi giúp Vương phi nương nương sắc thuốc”

Hoàng đế lão tử nói: “Hừ, đám nô tài này không có quen biết Phong vương phi, sẽ không nghe theo lời sắp xếp, ta đi xem xem”

Các sứ thần lo lắng liền đuổi theo Hoàng để nói.

“Phong vương phi có thực sự biết khám bệnh không vậy? Uống nhiều thuốc như vậy liệu Am Đạt vương tử của chúng ta có chịu nổi được không? Mặc dù vùng sa mạc phương Bắc chúng ta bây giờ không mạnh bằng Trường An các ngươi, nhà vua chúng ta cũng nguyện ý tạo mối quan hệ hữu nghị với nước các người, nhưng Hoàng đế bệ hạ không thể bỏ mặc vương tử nhà chúng ta như thế được.”

Hoàng đế hôm nay quả thực có chút đuối lý, vì vậy tính tình có chút mềm mỏng: “Phong vương phi là một thần y có y thuật lỗi lạc ở Trường An, tài nghệ thì người cũng có thể nhìn ra được rồi. Yên tâm, chỉ cần Phong vương phi nói không có chuyện gì thì tức là không có chuyện gì.”

“Nhưng vương tử nhà chúng ta thân thể vốn bị thương! Vốn dĩ tưởng rằng Trường An dưới sự cai quản của Hoàng đế, đường xá không có ai, ban đêm an toàn không có nguy hiểm. Ai mà biết được chúng ta tự nhiên lại bị ám sát.

Ta nghe nói Phong Vương gia của nước người có tài cầm quân, vệ binh dũng mãnh, hôm nay được gặp, nhưng ta rất tiếc. Dưới mắt hắn ta mà một vài tên trộm nhỏ vẫn có thể tự tung tự tác, có vẻ như khả năng này được đồn thổi hơi quá rồi.”

Cứ luôn luôn lảm nhảm bên tai, hắn cứ như mẹ của vương tử vậy. Hoàng đế là người cao cao tại thượng, ngoài Thái hậu ra thì còn có ai dám nói nhiều như vậy bên cạnh? Rõ ràng là rất đau đầu.

Hạo Vương mới là người có chí tiến lên, làm cho phụ hoàng không bao giờ phải buồn phiền.

Lãnh Băng Cơ ở một bên nghe sứ thần luôn nói điều không hay cho Mộ Dung Phong, lập tức có chút không vui.

Lạnh lùng nhìn chằm chằm sứ thần nói: “Người có sức ở đây nói nhiều như vậy chi bằng đi kiểm tra xem người hầu của bên các ngươi có người nào có ý đồ xấu không.”

Sứ thần chớp chớp mắt: “Phong vương phi nói vậy là có ý gì?”

“Chất độc trong người của vương tử các ngươi là đi vào từ đường tiêu hóa chứ không phải do bị kiếm đâm”

Sứ thần sửng sốt: “Nói linh tinh” Lãnh Băng Cơ cười “haha”: “Ta cho ngươi một con côn trùng, người cho lên mũi kiếm đâm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play