*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tin tức Lãnh Bằng Cơ mang thai hoàng tôn truyền ra ngoài, trong cung người nhìn xa trông rộng, tranh trước sau muốn lấy lòng nàng không ít.
Nô tài trong cung, đến cả yến yến oanh oanh bị hoàng thượng bỏ mặc ở bên cạnh, người đến trong Kiêm Gia Điện nối đuôi nhau không dứt, lễ phẩm chất đầy cả căn phòng nhỏ hẹp, có một loại tư vị mình ta độc sủng.
Cẩm Ngu nhìn đỏ cả mắt, ghen tị đến mức âm thầm nghiến răng, hận không thể thay thế. Lãnh Băng Cơ lại kêu khổ không thôi, không muốn bị quấy rầy.
Hoàng đế giờ đã nhiều tuổi, các phi tử phân vị cao bên cạnh ông ta hầu hết là người cũ, trải qua nhiều rồi, tâm tính trầm ổn, không lộ ra phong mang, đầu đến chết đi sống lại như hồi còn trẻ nữa. Ngược lại, bọn họ gặp mặt sẽ ân cần hỏi thăm, cư xử rất hòa thuận,
Hiện giờ bọn họ đều rõ, dựa vào mặt ăn cơm đã là kiểu cũ, đối với một đế vương mà nói, sự sủng ái của ông ta dù sao cũng không lâu bền, cho dù tranh được, cũng chỉ là hoa nở một lúc mà thôi.
Cho nên, bọn họ đem tinh lực của mình đặt nhiều hơn vào việc giáo dục con cái, chỉ có con của mình có tiền đồ thì mới là chỗ dựa của mình sau này.
Loại tranh đấu này chính là mặt biển ngày thường thì tĩnh lặng, nhưng trên thực tế, nội bộ gió giục mây vần, chỉ cần một trận gió cũng có thể gây nên một con sóng lớn.
Tất cả những người mà Lãnh Băng Cơ đề phòng chính là những kẻ lão luyện này.
Mà ở phía khác, không giống với những phi tử này, lại là những tân sủng trẻ tuổi ngọt ngào, trang điểm lộng lẫy như Yến tần mới được tấn phong này.
Bọn họ dựa vào tư sắc và cái vốn là trẻ trung hơn người của mình, phí hết tâm tư tranh giành đến vỡ đầu chảy máu ở trước mặt Hoàng đế. Bọn họ tạm thời còn chưa có chỗ dựa, chỉ có thể liều mình tranh cướp, giống như là được bơm máu gà, nhảy lên nhảy xuống, một chút cũng không yên tĩnh.
Những người này, đối với mình mà nói, ngược lại không có uy hiếp.
Lãnh Bằng Cơ nhìn những nữ nhân tranh đấu không chán này, có lúc sẽ nghĩ, cột trên không thẳng thì cột dưới sẽ lệch, có một lão tử tinh lực tốt như thế, Mộ Dung Phong sẽ giống ông ta hay không?
Giả dụ, Mộ Dung Phong có một ngày cũng ngồi lên vị trí này, nước bên cạnh tiến công công chúa mĩ nhân, đại thần trăm phương ngàn kế hiến tặng con gái của mình, còn cả những tú nữ cung nhân tịch mịch lại hoạt bát đáng yêu, ở bên cạnh Mộ Dung Phong, nhất định cũng là được đủ loại mĩ nhân vây quanh.
Đến lúc đó, mình sống chết muốn bỏ nhà ra đi, Mộ Dung Phong chỉ sợ cầu còn không được, trái ôm phải ấp, phất tay một cái: "Mau cút đi!"
Ý nghĩ này khiến Lãnh Băng Cơ không kìm được rùng mình một cái.
Hơn nữa, trong cùng lúc này lại xảy ra chuyện lớn, khiến nàng sợ hãi không thôi.
Yến tần vừa mới có thai, khí thế hăng hái đột nhiên sảy thai.
Vốn dĩ, thân phận của nàng ta rất tốt, cũng không có phản ứng ốm nghén khó chịu nào xuất hiện, ngự y cũng nói thai tượng của nàng ta ổn định, ai cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
Lúc đó Lãnh Băng Cơ không có mặt, chuyện xảy ra vào sáng sớm, lúc các phi tử đã đến thỉnh an hoàng hậu.
Yến tần bởi vì có thai được sủng mà kiêu, lúc đi thỉnh an sáng sớm vậy mà lại đến muộn, qua thời gian rồi mới chậm rãi đi đến.
Hoàng hậu vì muốn thể hiện sự độ lượng hiền huệ của mình, vốn không muốn so đo với nàng ta ở trước mặt mọi người. Nhưng nàng ta lại không biết thấy được rồi thì nên thu liễm lại, ngược lại còn dương dương tự đắc khoe khoang, nói hôm qua nàng ta hầu hạ hoàng thượng, có chút mệt, trước khi hoàng thượng lên triều, dặn người không được đánh thức nàng ta, hại nàng ta ngủ đến tận sáng.
Lớp trang điểm của nàng ta tinh tế, rõ ràng là đã cố ý trang điểm qua, một chút cũng không giống dáng vẻ dậy muộn vội vàng.
Lúc đó trong lòng hoàng hậu tức giận, ở trước mặt các phi tử nặng nề giáo huấn nàng ta vài câu.
Lời hoàng hậu nói không hề sai, chính là khuyên nàng ta, lúc mới mang thai, thai nhi chưa ổn định, tốt nhất nên an phận một chút, đừng đi qua đi lại trước mặt hoàng thượng, không tốt cho thai nhi.
Yến tần không phục, liền cãi lại mấy câu cực kì bất kính.
Hoàng hậu ngay lập tức trở mặt, sao có thể nhẫn nhịn nàng ta ở trước mặt nhiều phi tử như vậy, khiến bản thân không thể xuống đài? Vì vậy giọng nghiêm khắc trách mắng nàng ta, bảo nàng ta quỳ xuống.
Ai biết, vừa quỳ xuống đã xảy ra chuyện. Bụng của Yến tần đau đớn, dưới váy chảy ra máu tươi.
Tất cả mọi người đều kinh sợ, vội vã gọi ngự y. Ngự y vội chạy đến nhưng đã muộn rồi.
Yến tần như rơi vào ngục thẳm, khóc đến tê tâm liệt phế.
Hoàng đế đem tội tình đổ lên đầu hoàng hậu, cực kì giận dữ, tạm thời tước đi quyền lợi chưởng quản lục cung của bà ta.
Hoàng hậu cảm thấy oan uổng, rõ ràng là Yến tần không an phận, có thai còn ân ái với hoàng thượng, sảy thai sao lại thành trách nhiệm của mình? Mình chẳng qua chỉ quản giáo nàng ta hai câu, chẳng lẽ không đúng sao?
Nhưng hoàng hậu phải để ý đến uy nghiêm của mình, không thể khóc nháo, tranh lấy sự đồng tình của người khác như Yến tần được, chỉ có thể tủi thân chịu đựng.
Huệ Phi rất hả hê, ở trước mặt Lãnh Bằng Cơ không hề che giấu vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Hiện giờ, bà cảm thấy, ở chung với Lãnh Băng Cơ rất chân thật, không còn giữ giá như khi ở trước mặt người khác, phải ngụy trang bản thân thành dáng vẻ nghiêm túc.
Lãnh Bằng Cơ cũng vui khi thấy người khác gặp họa giống bà, cùng nhau cắn hạt dưa.
Đây vốn là chuyện của người khác, quan hệ giữa nàng cùng hoàng hậu và Yến tần hai người bọn họ không tốt lắm, không đáng để nàng phải đồng tình với cảnh ngộ của bọn họ, cắn hạt dưa đứng nhìn mới là đúng nhất.
Nhưng, hai ngày sau, Yến tần phải cung nhân phía dưới
Sau khi sảy thai, nàng ta như chim sợ cành công, cho nên bảo cung nhân đến mời Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Bằng Cơ thấy trong tử cung của nàng ta còn sót lại không nhiều, không cần