*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây gọi là người so với người, tức chết người, Yến tần cũng mang thai đứng ở bên cạnh trong lòng ghen tị, trong lòng không có tư vị gì.
"Lãnh Băng Cơ còn chưa đẻ, vậy mà lại biết đứa bé là trai hay gái, quả thực thần kì. Chắc sẽ không nhìn nhầm đâu chứ, chẳng may lúc sinh ra không phải, không phải là công dã tràng, khiến Thái hậu mừng hụt sao?”
"Đồ miệng quạ đen!" Thái hậu trách mắng nàng ta một tiếng: "Băng Cơ có phúc khí như vậy, trong bụng nhất định mang thai bé trai”.
Yến tần bị trách mắng cúi thấp đầu, cố cãi lại một câu: "Thần thiếp cũng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở một câu, nếu không, đấy chính là tội khi quân đó”
Lãnh Bằng Cơ nghe thế, còn thật sự có chút chột dạ. Bản thân quả thực đã quá phô trương rồi, người ghen tị rất nhiều, sau này người bỏ đá xuống giếng càng nhiều hơn.
Nhưng Huệ Phi đã cưỡi trên lưng hổ, lại nói, ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, không giấu nổi. Cho nên từ đầu tới cuối đều không nói gì.
Huệ Phi nhìn tiểu yêu tinh mà tướng công nhà mình mới nạp này chỗ nào cũng không thuận mắt, cười mỉm đáp: "Đa tạ Yến tần muội muội nhắc nhở. Nhưng Băng Cơ đã mời cao nhân xem qua, chắc chắn lắm. Nếu muội cũng tò mò long thai trong bụng là trai hay gái, cũng có thể để Băng Cơ giúp đỡ, tìm cao nhận đó đến nhìn xem."
Yến tần đắc ý sờ bụng mình: "Muội cũng không cần nhìn, dù sao hoàng thượng đã nói rồi, bất luận là hoàng tử hay công chúa, người đều thích”
Đứng trước mặt một đám vợ lớn, vợ nhỏ nói câu này, thuần túy là thiếu đòn.
Mấy người trong phòng âm thầm, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tuy bất động thanh sắc, nhưng Lãnh Băng Cơ có thể nhìn ra, Yến tần không biết sự đời này, e là đã khiến mọi người tức giận rồi. Loại thiết lập nhân vật này, bình thường đều không sống nổi vài tập, đã phải đi lĩnh cơm hộp rồi.
Ánh mắt Thái hậu nhìn Yến tần này rõ ràng có chút không hài lòng, chuyển chủ đề khác, muốn đổi phòng, đổi nô tài cho Lãnh Băng Cơ, nói chung chính là tất cả mọi thứ đều thăng cấp.
Lãnh Bằng Cơ cảm thấy, hiện giờ sống với bà bà này cũng rất vui, không muốn đổi, liền khéo léo từ chối ý tốt của lão nhân gia người.
Thái hậu dặn dò một hồi, lúc này mới đem theo người rời đi, vội đi báo tin mừng cho Hoàng đế. Nhìn kiểu này chắc là muốn nói cho toàn thế giới đều biết.
Buổi chiều, trong Kiêm Gia Điện liền có khách đến.
Là Cẩm Ngu và Lãnh Bằng Nguyệt, nói là đến thỉnh an Huệ Phi.
Hôm qua mình hồi phủ, hai người đều tránh không có lộ diện, lúc này chủ động đến cửa, cũng không biết là vì cái gì. Chẳng lẽ tin mình mang thai hoàng tôn đã truyền ra ngoài rồi sao, hai người ngồi không yên rồi?
Cẩm Ngu nhìn qua mắt vẫn chưa thể nhìn thấy gì, được Đại Mạt đỡ, gặp được Huệ Phi, bèn nhấc váy quỳ xuống dập đầu.
Huệ Phi cũng không kéo dậy, thản nhiên tiếp nhận, sau đó lệnh cho hai người được ngồi.
Lãnh Băng Cơ đang cùng Huệ Phi ăn hạt dẻ xào đường, ngồi tán chuyện chém gió, nghiêng người dựa trên đệm mềm, không nhấc mông, đến cả mí mắt cũng không nhấc.
Lãnh Bằng Nguyệt lại hướng về phía cô phúc thân: "Tỷ tỷ cũng ở đây?”
Lãnh Băng Cơ "Ừ" một tiếng.
Huệ Phi trước hỏi đến mắt của Cẩm Ngu, sau đó lại hỏi đến bụng của Lãnh Bằng Nguyệt, quan tâm hỏi han một lượt, cuối cùng mới hỏi người tiến cũng có việc gì.
"Vẫn luôn ở trong Phong vương phủ không đặt chân ra ngoài, tin tức cũng khép kín, vậy mà lại không biết mấy ngày trước nương nương gặp nạn. Hôm qua Vương phi nương nương trở về Phong vương phủ, bấy giờ mới nghe đám nô tài phía dưới nhắc đến. Trong lòng lo lắng không yên, lập tức cùng Trắc phi nương nương cùng nhau tiến cung. Không biết thân thể nương nương người có khỏe không?”
Thật biết giả vờ. Bản thân bị vào thiên lao, đám người Nhi Nhi tất cả đều biết, thấy mình thì khóc đến nước mắt chảy thành sông, nàng ta còn ở đây giả ngốc.
Huệ Phi gật đầu: "Có Băng Cơ ở bên cạnh chăm sóc, mọi thứ đều ổn”
"Cẩm Ngu nên ở trước người tận hiểu, chỉ hận mắt của con vô dụng. Bây giờ trừ bóp vai đấm lưng cho người ra, đến cả bưng trà rót nước cũng không làm được”
Ngữ khí của Huệ Phi không lạnh không nhạt, không thân thiết như trước đây: "Vậy sau này con định thế nào? Không thể ở mãi trong Phong vương phủ chứ, như thể khó tránh khỏi bị người ta nghị luận, bàn tán ở sau lưng”
Cẩm Ngu ngây người, chắc là không ngờ Huệ Phi sẽ nhắc đến chuyện này.
"Con cũng không biết, con còn có thể đi đâu?”
"Nam nhân phải kết hôn nữ nhân phải gả đi, bổn cung hai ngày nay đã lưu ý vài đệ tử thế gia môn đăng hộ đối với con, tài học nhân phẩm đều không tồi. Lát nữa để Linh Chu đưa quyển sổ đó cho con xem, xem xem có vừa mắt ai không?”
Cẩm Ngu vừa nghe, Huệ Phi rõ ràng là muốn để nàng ta rời khỏi Phong vương phủ, lập tức đứng dậy, quỳ ở phía trước.
"Dáng vẻ hiện giờ của Cẩm Ngu, chính là một gánh nặng, ai còn nguyện ý lấy con chứ? Con thà cô đơn cả đời cũng không muốn đem bản thân mình gả đi một cách hồ đồ”
“Hôm nay lúc đi thỉnh an Thái hậu, nghe các phi tử trong cung bàn tán, Mạc Bắc phải tiểu vương tử của bọn họ làm sứ thần, chuẩn bị đi sứ Trường An chúng ta, muốn cưới cô nương của Trường An La, Thái hậu còn đặc biệt nhắc đến con, con có hiểu ý của bổn cung không?”
Cẩm Ngu rõ ràng ngây ra, ý tứ lời trong lời ngoài của Huệ Phi này rất rõ ràng, nếu không đem bản thân mình gả đi, rất có khả năng trở thành đối tượng bị hòa thân!
Tuy nói quốc lực của Mạc Bắc yếu ớt, hiện nay tạm thời thần phục Trường An, nhưng bất cứ quốc gia nào cũng không thể xem thường, tuy không tạo nên ảnh hưởng quá lớn đối với bắc cương Trường An, nhưng Trường An phía tây giáp Tây Lương, phía năm giáp Nam Chiếu, đều là sói có dã tâm, nhìn chằm chằm, một khi phát động chiến sự, nếu Mạc Bắc nhân cơ đánh cướp, đâm một đạo ở sau lưng, cũng đủ phiền phức.
Để củng cố bang giao
"Còn tốt hơn là gả đến Mạc Bắc, chịu sự rét lạnh ở nơi đó! Hơn nữa năm