Lãnh Bằng Cơ bình tĩnh đứng dậy, lệnh mấy tên ngục tốt kia vươn tay ra, phun thuốc thử trong tay lên lòng bàn tay mấy tên đó.

Những ngục tốt đều cảm thấy không hiểu thấu, không hiểu là ý gì, đành phải nghe lời mà đưa tay ra cho nàng phun.

Lãnh Băng Cơ phân phó: “Tắt đèn”

Nói xong ngọn đèn bên trong phòng giam đều được dập tắt, tia sáng trong phòng thật không rõ ràng, mười phần âm u.

Lúc này, phát sinh một chuyện khiến người bất ngờ, trên hai tay một tên ngục tốt vậy mà hiện ra màu huỳnh quang xanh nhạt, ở trong bóng đêm vô cùng bắt mắt.

Lãnh Băng Cơ cười lạnh, đưa tay chỉ: “Người vu oan chính là hắn!”

Ngục tốt nhìn qua trái phải một chút, vẻ mặt khó hiểu.

“Vương phi nương nương ngài đây là có ý gì? Người nói là tiểu nhân làm, nhưng chứng cứ ở đâu?”

Lãnh Bằng Cơ hừ nhẹ một tiếng: “Vậy trước tiên người hãy giải thích cho ta, vết máu trên tay người này là từ đầu đến?

“Tay ta sạch sẽ, nơi nào có một chút vết máu nào? Rõ ràng là người phun trên tay của ta thứ gì đó rồi vu oan cho ta”

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nếu vậy tại sao trong lòng bàn tay của người khác lại không có phản ứng gì?”.

Lãnh Băng Cơ đi thẳng tới vị trí phát hiện xác con báo hôm nay, phun lên phía trên một chút thuốc thử. Lần này, phản ứng hết sức nhanh chóng, vị trí có vết máu lưu lại lập tức thoáng hiện huỳnh quang càng ngày càng sáng.

“Cho dù người có hoa tẩy qua mấy lần, thuốc nước này của ta cũng có thể dễ dàng kiểm tra ra vết máu lưu lại trên tay người. Cho nên, khuyên người vẫn nên thành thật khai ra, miễn phải chịu cực hình”

Thẩm Phong Vân nhìn thấy thuốc thử trong tay nàng trợn cả mắt lên. Tẩu tử nhà mình quả thực chính là một cái bảo tàng.

Ngục tốt lúc này thật luống cuống, còn muốn giản biện.

“Ta hôm qua giết gà bị dính lên”

Lãnh Băng Cơ không có tốn nhiều môi lưỡi: “Nghe nói hình cụ trong thiên lao không ít, tư vị trong đó chắc hẳn ngươi cũng quen thuộc nhất, muốn thử qua một chút hay không? Ở chỗ này của ta còn có dụng cụ phát hiện nói dối, chỉ cần là người nói láo, người lập tức sẽ có cảm giác như bị sét đánh, hai loại phối hợp, chắc chắn người rất nhanh liền có thể trung thực khai báo”

Thẩm Phong Vân bội phục Lãnh Băng Cơ đến đầu rạp xuống đất, cũng tin tưởng không nghi ngờ, lập tức sai người đem ngục tốt mang xuống, bắt đầu dụng hình.

Những người này đừng nhìn bình thường tra tấn phạm nhân vô cùng tâm ngoan thủ lạt, thế nhưng đến khi dùng tại trên người mình, lập tức liền sợ, còn chưa làm thật đã lập tức hướng về phía Thẩm Phong Vân thẳng thắn nhận tội.

“Ta khai, ta khai hết, ta chính là nhận một trăm lượng bạc từ Đàm công cộng, trong lúc nhất thời bị tiền tài câu mất hồn. Là hắn ta sai sử ta làm”

Đàm công công?

Thẩm Phong Vân vẫn chưa quen thuộc người và việc trong cung, quay mặt nhìn về phía Huệ Phi. Huệ Phi ngẩn người, rõ ràng cảm thấy rất ngoài ý muốn.

“Đàm công cộng là người trước mặt Hoàng Hậu.

Côn Ngọc cung.

Hoàng đế đột nhiên giá lâm, khiến Hoàng Hậu có chút kinh ngạc.

Sau khi Hoàng đế ngồi xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi thăm: “Đàm công công đâu? Không có hầu hạ trước mặt nàng sao?”

Hoàng hậu tựa hồ là hững hờ: “Hôm nay không trực ở trước mặt”

“Còn hôm qua thì sao? Xuất cung rồi ư?”

Hoàng hậu thế mới biết ông ta không phải thuận miệng hỏi một chút: “Không phải, hôm qua vẫn luôn trước mặt hầu hạ trước mặt thiếp”.

Sắc mặt Hoàng đế lập tức chìm xuống: “Nàng xác định?”

Hoàng hậu gật đầu, hơi kinh ngạc: “Hắn ta nếu như xuất cung, tất nhiên là phải sử dụng lệnh bài của thiếp. Thiếp làm sao có thể không biết được?”

Hoàng đế trầm mặc, phân phó thái giám sau lưng: “Đi ra cửa cung hỏi một tiếng”

Không cần Hoàng đế bàn giao kỹ càng, tiểu thái giám cũng biết ý tứ của Hoàng đế, lập tức một đường chạy vội đi.

Hoàng hậu lúc này cũng có thể đoán được, trong đó nhất định là có kiện cáo gì đó: “Hoàng thượng tại sao lại hỏi những lời này? Hắn đã trêu chọc đến chuyện gì ư?”.

Hoàng để gật đầu: “Hôm nay vừa mới tỉnh, lại có người dùng chiêu cũ vụ oan Phong vương phi, trải qua thẩm vấn cuối cùng tìm ra tên ngục tốt vu oan, cung khai của hắn nói là Đàm công công bên cạnh nàng sai sử hắn làm”

Hoàng hậu không khỏi giật nảy cả mình, lập tức quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Thỉnh xin hoàng thượng hãy tra cho rõ, mấy ngày nay Đàm công công đều chưa từng đi ra khỏi cửa cung nửa bước, càng không nói đến là sai sử người khác hãm hại Phong vương phi. Đây là có người đang cố ý châm ngòi quan hệ giữa thần thiếp cùng Phong vương phi”

“Nói miệng không bằng chứng”

“Thần thiếp tin tưởng chắc chắn là như vậy, những lời đồn đãi này thuần túy chính là lời nói vô căn cứ, cố ý nhằm vào Phong vương phi, hãm hại nàng. Thật ra, ở nơi này của thần thiếp, mấy ngày trước đây cũng từng có người cố ý ném vào trong viện một con báo bị lột da, còn kinh hãi đến Như Ý. Thần thiếp lúc ấy đã cảm thấy trong đó có nhiều điều bí ẩn. Nhưng bởi vì không để cho lời đồn đại nổi lên bốn phía, đối với Phong vương phi tạo thành bất lợi, cho nên chuyện này thần thiếp tự mình làm chủ giấu đi, không cho nô tài ở bốn phía nói hươu nói vượn. Bây giờ nghĩ đến, lúc ấy chắc chắn đã bị người nhắm đến, muốn mượn tay của thần thiếp, phô trương sự việc này ra, mượn đao giết người. Kết quả một kế không thành lại nảy thêm một kế, cố ý châm ngòi quan hệ giữa thân thiệp cùng Phong vương phi”

“Chuyện này là thật?” Hoàng đế nhíu chặt lông mày, rõ ràng có chút không lường trước được.

Hoàng hậu gật đầu: “Việc này cũng nhận trong cung, còn có Như Ý, Hiên Vương phi đều có thể làm chứng. Thần thiếp lúc ấy nếu truy cứu tiếp, lại thêm những lời đồn đại kia trong cung, sẽ rất dễ dàng khiến người khác liên tưởng đến phong vương phi. Bản cùng thân là người đứng đầu lục cung, gắn bó sự an bình của hậu cung chính là trách nhiệm thần thiếp, cho nên, quyết định không để lộ ra. Không nghĩ tới, hoàng thượng vậy mà không tin tưởng thần thiếp, nghe lời người khác hồ ngôn loạn ngữ liền tới hàng sự vấn tội”

Hoàng để ánh mắt chìm xuống: “Việc này tính chất ác liệt, trẫm nếu không truy hỏi, làm thế nào có thể điều tra một cái đã tra ra manh mối? Có liên quan đến việc tin tưởng hay sao?”

Hoàng hậu lập tức im miệng, không còn dám phàn nàn: “Là thần thiếp không có cách quản lý, để cho hoàng thượng ngài phí tâm”

Hoàng đế chậm sắc mặt: “Nàng chính là người đứng đầu lục cung, mẫu nghi thiên hạ, cùng những phi tử chỉ biết là tranh giành tình nhân kia khác biệt, tất cả hoàng tử công chúa đều phải gọi nàng một tiếng mẫu hậu. Cho nên trẫm đối với nàng đương nhiên cũng sẽ nghiêm khắc một chút, cũng sợ nàng không thể đối với mấy đứa trẻ này như nhau”.

Hoàng Thương đây chính là vừa đấm vừa xoa, hoàng hậu còn phải tạ ơn nữa.

Một lát sau, tiểu thái giám đến báo, nói hôm qua Ngự Lâm quận phòng thủ làm chứng, từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy Đàm công công xuất cung.

Hoàng đế ngẫm nghĩ một lát: “Truyền Thẩm Phong Vân, Phong vương phi, còn có...Tên ngục tốt kia cùng nhau tiến cung đối chất”

Hoàng hậu cúi đầu nói: “Nghe nói trước đó thân thể Huệ Tần vẫn luôn không được tốt lắm, thần thiếp hết sức không yên tâm. Vẫn xin hoàng thượng nể tình công lao của Lão Quốc Công, liền để Huệ Tấn cùng nhau hồi cũng có được không?”

Hoàng đế liền thuận nước đầy thuyền: “Hoàng Hậu nhân ái, theo ý nàng vừa nói, lại thêm Huệ Tần”

Bốn người cùng nhau tiến cung, lệnh tên ngục tốt kia cùng Đàm công công gặp mặt, ngục tốt lập tức ngơ ra.

Bởi vì Đàm công công này cũng không phải là người hắn nhìn thấy hôm qua.

Rõ ràng, là có người đang mạo danh người bên cạnh hoàng hậu, một mũi tên trúng hai con chim, vừa vu oan cho Lãnh Băng Cơ, lại chửi bới hoàng hậu.

Theo lời tên ngục tốt kia nói, hôm qua vào thời điểm trời chập choạng tối, có người tìm tới hắn, tự xưng là Đàm công công bên cạnh hoàng hậu, đầu tiên là cho hắn một trăm lượng bạc, sau đó sai sử hắn như thế này như thế kia hãm hại Lãnh Băng Cơ.

Hoàng đế có chút buồn bực, thẩm vấn trúng tim đen: “Ngươi cũng không quen biết người kia, như thế nào lại đồng ý cam tâm tình nguyện nghe hắn ta sai sử? Tội danh vụ oan Phong vương phi này cũng không nhỏ, chỉ là một trăm lượng bạc mà ngươi liền nguyện ý mạo hiểm?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play