Lãnh Băng Cơ chưa từng một mình tiến cung, đổi thành một bộ triều phục của Vương phi, đầu đội mũ phượng, có ngự lâm quân ở cửa cung đi vào thông báo, sau khi được cho phép mới được tiến vào cung.

Nhất Nặc là lần đầu tiến cung, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, nhìn trái nhìn phải giống như một thiếu nữ vô cùng hồn nhiên ngây thơ, hiếu kì hỏi Lãnh Băng Cơ cái này cái kia. Giống như lần tiến cung này là đến để tham quan vậy, còn việc tìm tung tích của Linh bà chỉ thuận tiện mà thôi.

Nàng ấy vậy mà không hề căng thẳng tí gì? Làm gì giống thiếu nữ nông thôn chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài?

Hai người trực tiếp đi đến Kiêm Gia Điện, định đi bái kiến Huệ Phi. Lại có cung nhân đi vào thông báo, nghe thấy giọng nói của Huệ Phi truyền ra từ bên trong.

“Cho nàng vào đi”

Lãnh Băng Cơ nhỏ tiếng hỏi Nhất Nặc: “Tung tích của Linh là người một chút cũng không tìm được?”

Nhất Nặc lắc đầu: “Trong cung đặc biệt mời cao nhân đến bố trí, nơi nào nào cũng có người canh gác, chút thuật pháp này của nô tỳ không có tác dụng gì”.

“Vậy nếu như Linh bà dùng Vu thuật để đối phó chúng ta, có phải là cũng không được đúng không?”

Nhất Nặc gật đầu: “Theo lẽ thường mà nói thì đúng là như vậy.”

Thảo nào Cẩm Ngu dùng trăm phương ngàn kể ra khỏi cung để vào ở trong Kỳ vương phủ. Bây giờ xem ra là nàng ta có gì đó giẩu giấu diếm diếm rồi.

Lãnh Băng Cơ cười lạnh một tiếng, trong lòng viết sẵn một bản thảo để tý nữa gặp Huệ Phi thì còn biết trả lời như nào, làm sao để khuyên giải. Sau đó chuẩn bị xong liền bước vào Kiêm Gia Điện.

Cung nhân đứng nghiêm trang thành hai hàng, nhìn thấy nàng bước vào liền quỳ xuống thỉnh an, nàng chỉ có thể tự mình vén rèm cửa cúi đầu bước vào.

Vẫn chưa kịp ngẩng đầu, đột nhiên có một chậu máu chó tươi tạt đến.

Lúc đó nàng không kịp phản ứng, chỉ là theo phản xạ lùi về sau một bước, thả rèm cửa xuống để chắn chậu máu hất tới.

Đứng đằng sau nàng là Nhất Nặc, muốn tiếp tục lùi nhưng không được, vì thế mà vẫn có không ít máu chó hất lên vạt áo trước.

Thật là buồn nôn.

Nàng đơ người ra, không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó, một thanh Hoa Mộc kiếm kèm theo lá bùa màu vàng vẽ một vòng trước mắt nàng, sau đó công kích đến mi tâm của nàng.

Còn kèm theo một giọng nói quở trách, khí tiết chính trực lẫm liệt: “Yêu quái, còn không mau hiện nguyên hình?”

Lãnh Băng Cơ lúc đầu có hơi kinh ngạc nhưng sau đó lại có chút phiền muộn. Không trốn không tránh, dơ tay nắm lấy thân kiếm của Hoa Mộc kiếm, vứt về phía trước, sau đó nhấc chân lên trực tiếp đạp vào ngực của đối phương.

Đối phương không có để một nữ nhân mang thai như nàng vào mắt, vì thế cũng không có đề phòng trước, thế nên bị Lãnh Băng Cơ một cước đá bay, ngã trên mặt đất, bộ dáng nhe răng trợn mắt, còn tự tìm cho bản thân một cái cớ.

“Đạo hạnh quá thâm sâu!”.

Lãnh Băng Cơ liếc mất một cái, nhìn thất một đạo sĩ mặt vàng, tóc búi cao hướng lên trời, dưới cằm là bộ râu quai nón dài, như một con chá chép giãy nảy người để đứng lên, sau đó tra Hoa Mộc kiếm vào vỏ để ở sau lưng, bấm tay. Nhìn tư thế này, lại là một phái tiên phong đạo cốt, làm màu làm mẻ, cũng chỉ có như thế.

Nàng lại nâng mắt lên nhìn nốn phía xung quanh, hay thật, trận pháp đủ lớn nha. . Truyện Phương Tây

Cung nữ, thái giám thị vệ đứng thành hàng. Huệ Phi ngồi nghiêm trang ở giữa, mắt lạnh. nhìn Lãnh Băng Cơ. Linh bà mà mình muốn bắt lại đứng ở đằng sau bà ý, một đôi mắt lạnh lẽo như cá chết nhìn chằm chằm nàng. Nàng đơ người một lát: “Mẫu phi, người như này là có ý gì?”

Huệ Phi đứng dậy nhưng không tiến về phía trước: “Trên người con có tà khí, e là có họa, vì thể Mẫu phi mời cao nhân ẩn thế đến để thay con phá giải”

Lãnh Băng Cơ đương nhiên ngay lập tức đã hiểu rõ, nhất định là Cẩm Ngu lại ở trước mặt Huệ Phi nói những lời chia rẽ tình cảm.

Bà bà nhà mình chính là không có não, làm sao cứ bị người khắc dắt mũi đi vậy?

Hôm nay sợ rằng là trúng kế của bọn họ rồi. Rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước, cố ý tìm cách để dụ nàng tiến cung. Nhìn cái tên đạo sĩ ra vẻ chính trực trước mặt, Lãnh Băng Cơ ít nhiều thì vẫn có chút chột dạ.

Giả dụ, cái người này thật sự giống như đạo sĩ Thiên Nhất, nhìn ra được nàng là mượn xác hoàn hồn, sau đó làm cho nàng hồn bay phách lạc, vậy cái mạng nhỏ này đến đây là hết rồi. Hơn nữa đứa nhỏ trong bụng cũng vì thế mà gặp họa.

Cho dù đạo hàng của ông ta không đủ cao thâm, nhìn không ra, nhưng sau lưng ông ta không phải vẫn có một lão yêu bà sao, ai biết được bà ta sẽ sử dụng chiêu thức bỉ ổi nào cơ chứ? Mặc dù nàng có đem theo Nhất Nặc vào cung, nhưng nàng ấy vẫn còn là một tiểu nha đầu, dám đối đầu với Huệ Phi sao?

Mộ Dung Phong lại không có ở đây, hôm nay nàng không phải là kêu trời, trời không thấu; kêu đất, đất không nghe sao?

Càng họa vô đơn chí hơn đó là, cửa cung điện ầm một tiếng đóng lại rồi. Ai cũng không được vào, ai cũng không ra được, muốn gọi viện binh cũng không có cửa.

Nếu như đã không còn đường lui, vậy thì không lui nữa, xem cuối cùng ai mới là người chiến thắng, vén tay áo lên, đánh một trận là xong!

Lãnh Bằng Cơ cười nhẹ, phủi phủi máu chó trên triều phục: “Người quang minh chính đại, tâm địa ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo, con vừa bước vào cửa đã có một chậu máu chó hất đến, Băng Cơ có thể nhìn ra được mẫu phi là có hiểu lầm đối với Băng Cơ? Con cảm thấy, con dù sao cũng là tức phụ* của người, mẫu phi nghe lời gièm pha của người khác, người cũng không hỏi Băng Cơ, không cho Băng Cơ một cơ hội giải thích, có phải là có chút không ổn không?”

(*Tức phụ: nhi tức)

Huệ Phi cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ngươi mượn xác hoàn hồn, mê hoặc con trai ta, hại nước hại dân, ai bắt được là giết!”

Lãnh Bằng Cơ dơ tay lên chỉ vào Linh bà: “Ai nói con là mượn xác hoàn hồn, bà ta sao? Mẫu phi sao có thể tin vào một kẻ sát hại đứa trẻ mới sinh ra, khinh sự diệt tổ?”

“Đây chẳng qua là do Linh bà biết được bí mật của ngươi, vì thế người muốn mượn vào cái cớ này để giết bà ý, ta sẽ tin sao?”

Xem ra, công phu tẩy não của Cẩm Ngu không hề tầm thường nha.

Lãnh Băng Cơ nghiêng người tránh ra: “Hôm nay con mang đến cho Linh là một cố nhân, có phải là con vu oan bà ta hay không, mẫu phi nghe xong sẽ rõ”.

Na Trát Nhất Nặc đứng ở đằng sau Lãnh Băng Cơ, lúc này rất tự nhiên đứng ra, hành lễ với Huệ Phi.

“Na Trát Nhất Nặc bái kiến Huệ Phi nương nương, Nhất Nặc phụng mệnh của giáo chủ, xa xôi ngàn dặm đi lên kinh, chính là để bắt tên cặn bã phạm phải rất nhiều án mạng, khinh sự diệt tổ này về Thánh Nữ giáo, thay trời hành đạo”.

Linh bà một mực phủ nhận: “Nô tỳ không hề quen biết vị cô nương này, càng không biết Thánh Nữ giáo là cái gì. Vương phi nương nương vì vụ oan cho nô tỳ mà không từ thủ đoạn nào. Người cho rằng giết chết nô tỳ thì trên thế gian sẽ không có ai biết được bí mật của người sao? Ngươi căn bản không phải Lãnh Băng Cơ! Lãnh Băng Cơ ở hôm đại hôn với Phong Vương gia đã chết ở trong kiệu rồi”

“Chứng cứ?” Lãnh Băng Cơ xòe tay ra.

Linh bà cười lạnh: “Hôm nay có cao nhân ở đây, đã bố trí thiên la địa võng, chỉ cần khiến cho ngươi hiện về nguyên hình thì tất cả chân tướng sẽ được phơi bày ra ánh sáng, người nghĩ rằng ngươi sẽ gặp được may mắn nữa sao?”

Lãnh Bằng Cơ không gấp không hoảng, ung dung cười một cái: “Trả lại câu này cho ngươi, Linh bà, người tội ác tày trời, không biết hối cải, nối giao cho giặc, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.”

Hai người ai cũng có lí của chính mình, Huệ Phi quay mặt hỏi đạo sĩ đang đứng bên cạnh: “Đạo sĩ thấy như nào?”

Hai mắt của tên đạo sĩ đó sáng ngời, vẻ mặt cương trực: “Đúng như những gì Linh bà nói, người này giữa trán có tà khí, ấn đường có màu đen, tuyệt đối không phải người thường. Là quỷ hay là yêu, sau khi ta bắt được nàng ta, dùng thần chú trấn áp, liền có thể ép nàng ta hiện nguyên hình”

Na Trát Nhất Nặc đứng ở sau người Băng Cơ nói nhỏ: “Tên cẩu đạo sĩ này tên là Vân Hứa, cùng một giuộc với Linh bà, vừa nãy hai người dùng truyền âm bàn bạc xem nên đối phó người như nào, hãy cẩn thận phù chú của tên đạo sĩ kia, bên trên phù chú đó có kịch độc, nếu như kịch độc đó tiếp cúc với da thì sẽ khiến cho toàn thân tê liệt, không cử động được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play