*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả thật, Mộ Dung Phong không lạnh không nhạt nói: “Nhà có ba oa nhi, vậy thì ngươi phải bảo trọng thân thể cho thật tốt. Chuyện ngày hôm nay...”

Thị vệ bất thình lình rùng mình một cái, không ngừng thể hiện sự trung thành của minhg: “Cái gì tiểu nhân cũng không có nhìn thấy.”

Mộ Dung Phong lúc này mới hài lòng hừ hừ, đại trượng phu có thể co dãn, cầu xin phu nhân của mình tha thứ cũng đâu phải là chuyện gì quá mất mặt chứ?

Cả người hắn nhẹ nhàng trở về, thị vệ đi theo sau lưng hắn, giải thích mới vừa rồi đã trải qua nguy hiểm chấn động lòng người, biến Lãnh Băng Cơ thành thứ gì đó vô cùng kì diệu.

“... Vương phi nương nương giống như là thần tiên vậy, không cần đoán cũng biết được, ngay lập tức mò từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc rắc một cái, những thứ sâu rắn gì gì đó đều tránh xa chín mươi dặm, không dám lại gần người…Sau đó, lại từ trong tay áo mò ra chai rượu, đập bể bốn phía, đốt lên, ngay lập tức ngọn lửa cháy mạnh hừng hực, ngọn lửa tử vọt đến chỗ lão Cao, dọa tiểu nhân giật mình...”

Mộ Dung Phong suy nghĩ, trên người phu nhân nhà mình có cất giấu bí mật gì chứ? Trên người nàng không những cất giấu thuốc lấy hoài không hết mà còn cất giấu cả rượu? Có thể vào một ngày nọ lấy ra được một đống tiền hay không?

Phu nhân bảo bối như vậy ai lại không muốn trong nom chứ?

Trở lại trong làng mạc, Lãnh Băng Cơ vẫn mặt lạnh như cũ, không hề nói chuyện với hắn.

Trần tẩu có mắt mang Thanh Họa đi, chỉ để lại hai người ở trong phòng.

“Ngày mai ta cùng nàng trở về Vương phủ?”

“Không cần.”

Mộ Dung Phong tiếp tục tìm kiếm lời để nói: “Vậy ngày mai ta sẽ cho người lái xe trong phủ sớm đến đón nàng.”

Lãnh Băng Cơ “ừ” một tiếng, không có cự tuyệt.

Mộ Dung Phong nhấp nhấp môi mỏng: “Nàng ăn cơm chưa?”

Lại là như vậy, không có chút mới mẻ gì. Ngay tại thời điểm này thì ăn cơm gì chứ?

“Chưa ăn.”

“Vậy, vậy, ta có chuyện, cần trở về Kỳ vương phủ một chuyến, một hồi sẽ trở lại.”

Lãnh Băng Cơ không lên tiếng.

Bản thân Mộ Dung Phong nói: “Sau lưng giống như bị ghim không ít giằm của cây trúc vào trong da thịt, cần tìm đại phu lấy ra.”

Lãnh Băng Cơ vẫn không lên tiếng, cũng không chủ động xung phong đảm nhận.

Mộ Dung Phong không vui một chút nào, trong lòng âm thầm mắng người thị vệ kia một câu, rõ ràng không hiểu lại giả bộ hiểu. Bản thân mình còn nghĩ hắn ta là người hiểu rõ: “Lấy thuốc tốt xong ta sẽ quay lại.”

Lãnh Băng Cơ lại “ừ” một tiếng! Cũng không giữ lại.

Lòng dạ của nữ nhân này thật ác độc, thật ác, Mộ Dung Phong cũng sắp khóc. Sau lưng ta còn mang một con xấu xí, nào có mặt mũi đi tìm thầy lang trị thương chứ?

Thế nhưng lời đã ra khỏi miệng rồi, hắn lại không thể tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh nữa, cắn răng một cái, xoay người đi ra ngoài, lên ngựa đi.

Lãnh Băng Cơ từ cửa sổ nhìn thấy hắn đã ra khỏi sơn trang thật, trong lòng tức giận mắng một câu: “Không ngại mất mặt, ngươi đi ngay đi. Hôm nay đúng là nghe lời thật, bảo đi là đi, chẳng phải trước kia mặt dày mày dạn lắm sao?”

Mộ Dung Phong trở lại Vương phủ, đưa ngựa giao cho cửa thị vệ, buộc vào đá buộc ngựa, bản thân mình thì bước nhanh vào Vương phủ.

Hắn đã mấy ngày chưa từng trở về phủ rồi, phó tướng và quản sự chào đón, nhiệt tình giống như là thấy người thân vậy.

Thế nhưng hắn lại làm như không thấy, trực tiếp đi đến Tê Hà uyển.

Trong Tê Hà uyển, Cẩm Ngu nghe được tiếng bước chân của Mộ Dung Phong, lập tức kinh ngạc vui mừng đứng dậy: “Biểu ca, có phải là huynh đến không?”



“Biểu ca huynh có ý gì đây? Chẳng lẽ là đang hoài nghi Cẩm Ngu sao? Huynh chẳng lẽ quên rằng Cẩm Ngu cũng là người bị hại sao! Vả lại, huynh phía nhiều người canh chừng muội như vậy, không khác gì cầm tù cả, làm sao mà muội và Linh bà có thể trao dỗi tin tức với nhau được?”

“Bản lãnh của Linh bà, Bổn vương đã sớm nghe đồn, nếu như muốn trao đổi tin tức với muội thì có gì khó khăn đâu? Hơn nữa, xưa nay Linh bà và Băng Cơ không thù không oán, nếu như không phải có người xúi giục, thì nàng ta mạo hiểm liều mình tìm mọi cách đối phó với Băng Cơ làm gì?” Mộ Dung Phong lạnh giọng chất vấn.

Môi của Cẩm Ngu run run một chút, lập tức nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt: “Thì ra, muội ở trong lòng biểu ca là một con người kinh khủng như vậy. Lãnh Băng Cơ nàng ta nói cái gì thì chính là cái đó, phải không?”

“Ừ.” Mộ Dung Phong trả lời như đinh chém sắt.

Cẩm Ngu cười khổ một tiếng: “Biểu ca hôm nay trở về phủ, là để tìm Cẩm Ngu hỏi tội phải không? Huynh nói cái gì thì là cái đó đi, huynh muốn xử trí muội như thế nào, muội cũng tuyệt đối không hai lời. Dù sao, hôm nay muội trừ cái này cái mạng này ra thì cái gì cũng không có.”

“Hôm nay ta trở lại là nhớ đến ban đầu phụ thân của muội có ơn với ta, cho nên có mấy lời không giấu giếm nữa, tránh cho cuối cùng muội rơi vào kết quả muốn đời muôn kiếp không thể quay trở lại được.

Tính mạng của Linh bà, ta khẳng định không thể tha cho, nếu như ai thông đồng làm bậy với nàng ta, gây đối bất lợi cho Băng Cơ, ta cũng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, bản thân muội tự thu xếp ổn thỏa đi, khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì nên tỉnh ngộ lại, nếu không đến lúc đó, coi như là mẫu phi của ta cũng không thể che chở cho muội được.”

Mộ Dung Phong đứng dậy liền đi.

“Biểu ca!” Cẩm Ngu vội vàng gọi hắn lại: “Lãnh Băng Cơ đó đáng để huynh đối xử với nàng như vậy sao?”

“Không liên quan đến muội. Cho dù không có Băng Cơ, sau này bổn vương cũng tuyệt đối sẽ không nhìn muội một cái, ta và muội đoạn tuyệt quan hệ.”

“Nhưng Lãnh Băng Cơ chân chính đã sớm chết rồi!” Cẩm Ngu bất thình lình nói ra lời nói kinh người.

Dưới chân Mộ Dung Phong ngừng một lát: “Ngươi nói bậy nói bạ thêm một câu nữa thử xem?”

Cẩm Ngu cắn chặt hàm răng, mới có thể nhịn được kinh hoàng trong lòng: “Muội nhất định phải nói, tránh cho huynh bị nàng ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Lãnh Băng Cơ chân chính, vào ngày đám cưới đó của hai người, đã chết rồi, còn Lãnh Băng Cơ này là nữ quỷ, cũng có thể là yêu, nhưng nàng ta căn bản không phải là người!”

Mộ Dung Phong vẫn như cũ cũng không quay đầu lại, chẳng qua là vung ống tay áo lên, bình hoa bạch ngọc trên bàn liền bị nội lực cuốn lên, trực tiếp đập đến mặt của Cẩm Ngu.

Đại Mạt thét một tiếng thét kinh hãi: “Quận chúa!”

Cặp mắt của Cẩm Ngu ngoắc ngoắc, không hiểu chuyện gì xảy ra, bị bình hoa bạch ngọc kia trực tiếp đập đến mặt, sau đó, rơi xuống đất, rơi nát bấy.

Trên trán của nàng, có máu tươi ấm áp tràn ra, chậm rãi chảy xuống. Trong lúc nhất thời, đầu của nàng ta có chút lơ mơ, ngớ ngẩn.

“Bổn vương không thích đánh nữ nhân, thế nhưng ngoại trừ người dám xúc phạm Băng Cơ. Nếu như ngươi không tin, có thể thử một lần nữa.”

Cẩm Ngu không dám, mặc dù nàng không thấy được biểu cả trên mặt của Mộ Dung Phong, nhưng sát khí lạnh thấu xương đến rùng mình kia đã đủ khiến cho nàng câm như hến, ngậm miệng lại.

Người của nàng lảo đảo muốn ngã, trong tiếng kinh hô của Đại Mạt, mềm nhũn té xuống.

Mộ Dung Phong cũng không quay đầu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play